Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 520 - 【Vip】 Tìm Ra Trần Sơn

【VIP】 Tìm ra Trần Sơn 【VIP】 Tìm ra Trần Sơn

Lời vừa thốt ra, khiến cho đại chủ điện đột nhiên im lặng tới đáng sợ.

Như đáy cốc vực sâu vạn trượng.

Lông mày Đoạn Thiên rung lên, mím chặt môi, chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ lửa giận đang từ từ bốc lên.

Hắn mang tới chỉ là ý chí của Bách tông liên minh, Mai trưởng lão tùy ý thuật lại là được rồi, vậy mà dùng tới lời nói ấy để dọa hắn.

Đây là một việc nhỏ, là không giữ thể diện cho hắn.

Coi Đoạn Thiên hắn không ra gì.

Nói rộng hơn chính là miệt thị toàn bộ Bách tông liên minh.

Bất kể là to hay nhỏ thì đều là việc mà hắn không thể nào chịu được.

- Mai trưởng lão, ngươi có ý gì vậy?

Đoạn Thiên lạnh lùng trả lời một câu.

Nhưng Mai trưởng lão cũng không ngay lập tức trả lời hắn, khiến cho đại điện một lần nữa rơi vào im lặng.

- Cho nên, Đoạn Thiên chủ sự thật sự không chấp nhận thân phận của lão thân? Vậy thì tùy, môn chủ bọn họ bế quan tu hành, nửa năm sau. Nửa năm sau, ngươi lại tới.

Nói rồi, Mãi trưởng lão từ từ đứng dậy.

Lời nói ngầm tương đương với sự thật hiển nhiên, cho dù người không chấp nhận ta, nhưng ta cũng không còn cách nào khác phải giữ thân thể này ở đây tiếp đãi ngươi.

Một bước!

Hai bước!

Ba bước!

Mãi cho tới khi Mai trưởng lão bước tới bước thứ năm, Đoạn Thiên lên tiếng:

- Mai trưởng lão, ý của bên trên là Long Thần môn bắt buộc phải tham dự liên quân lần này, giúp Bách tông liên minh diệt trừ triệt để Bất Hủ tông và vây cánh.

Đoạn Thiên cũng không chịu thua, nhưng cũng không dám tức giận.

Chịu thua, điều này mà đồn ra ngoài, hắn sẽ mất mặt chết thôi.

Tức giận?

Thì chuyện này liền vỡ lở ra.!

Nên đã dứt khoát đem ý tứ của bên trên mà nói ra, không phải Mai trưởng lão cô ta muốn nghe sao?

Vậy thì để nàng ta nghe!

- Được!

Mai trưởng lão gật đầu.

Đoạn Thiên ngây ra một lúc, khóe miệng hơi giật giật, giống như không ngờ rằng sẽ nghe được câu trả lời này:

- Mai trưởng lão, là thật sao?

- Đương nhiên!

Nhưng ngay lúc khóe miệng Đoạn Thiên chuẩn bị toát lên nụ cười, thì Mai trưởng lão lại nói:

- Muốn Long Thần môn làm kiếm cũng được, nhưng lần này lợi nhuận của trận đánh này Long Thần môn ta phải chiếm năm phần, hơn nữa bắt buộc phải có cả quyền ưu tiên lựa chọn. Nếu Bách tông liên mình không đồng ý, vậy thì xin thứ cho Trấn Nhạc Cảnh của Long Thần môn ta tu hành bận rộn.

- Năm phần! Quyền lựa chọn ưu tiên?

Trong lòng Đoạn Thiên hừ lạnh một tiếng, thầm nói: “Sư tử há rộng mồm”.

- Đoạn Thiên chủ sự, ngươi thấy thế nào?

- Cho phép ta…

Đoạn Thiên muốn nói lại thôi.

Sau khi im lặng một lát, lại nói thêm vài câu:

- Cho phép ta quay về thượng lượng một chút, việc này chỉ có thể do đại chủ sự quyết định.

- Được, vậy làm phiền Đoạn chủ sự rồi. Mấy ngày nay lão thần sức khỏe không được tốt, không thể nói chuyện nhiều với Đoạn chủ sự được.

Mai trưởng lão vẫy tay hướng về phía tên vệ sinh mặc áo giáp đen ngoài cửa nói:

- Hai ngươi, đi vào trong kho lấy hai bình Thiên niên cực phẩm Trần Nhưỡng đưa cho Đoạn chủ sự mang đi.

Nói xong, Mai trưởng lão dời bước đi.

Đoạn Thiên nặn ra một nụ cười, nói lời tạm biệt, ánh mắt nhìn theo Mai trưởng lão đang dời đi ngày một xa. Biểu cảm của hắn cũng ngày một lạnh hơn.

Sự việc ngày hôm nay, hắn nhớ rõ lắm!

Cùng lúc đó, Mai trưởng lão mặt mày hớn hở đang đi về nơi Thác Hải tu hành. Ở trước mặt chủ sự của Bách tông liên minh bày ra một tư thái cao ngạo, quả thực là sung sướng. Nếu để môn chủ biết phản ứng của Đoạn Thiên, môn chủ chắc cũng sẽ vui vẻ.

Bạch tông liên minh, mấy năm gần đây quả thực coi trọng bản thân quá rồi!

Huyền Sắc hồ chủ sự cũng chỉ là Trấn Nhạc Trung Cảnh mà thôi, vậy mà suốt ngày đứng trên đầu Long Thần môn chỉ chỉ trỏ trỏ!

- Ừ?

Khi đi vào trong phòng tu luyện của môn chủ, một người đàn ông trung niên thu hút sự chú ý của nàng, trên người mặc một bộ quần áo chấp sự, lại hồn bay phách lạc mà chạy về phía phòng tu luyện của môn chủ, vừa chạy vừa hét lớn gì đó.

- Môn chủ, chuyện lớn không hay rồi! Chuyện lớn không hay rồi!

Khuôn mặt rạng rỡ của Mai trưởng lão ngay lập tức đông cứng lại.

Ầm!

Cửa phòng tu luyện bị mở ra một cách mạnh mẽ.

Thác Hải nghiêm mặt đi ra, lạnh giọng hỏi:

- Dương chấp sự, chắc là ngươi biết hậu quả của việc làm phiền ta tu hành?

- Môn chủ, ty chức thật sự bất đắc dĩ! Long Đàm bí cảnh… nó…nó…nó đã bị hủy rồi!

- Cái gì!

Thác Hải bước nhanh lại, một tay trực tiếp nhấc người đang quỳ ở phía trước lên, đôi mắt sắc lạnh như dao cúi nhìn vào đôi mắt của đối phương.

Người kia mặc dù sợ hãi nhưng vẫn ấp úng mà nói hết ra tình hình:

- Hôm nay ty chức tuần tra tại Long Đàm bí cảnh, đến nửa đường thì bị người chặn lại, nói rằng hôm nay người cho phong tỏa toàn bộ Long Đàm bí cảnh. Ty chức cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng đi điều tra nhưng….Long vĩ cốt đột nhiên bị thiếu một đoạn, còn nữa…còn lối vào bí cảnh, cũng không còn nữa!

Bành!

Thác Hải giận dữ, đá bay người kia ra ngoài, đập lên trên cửa, và sau đó sải bước đi về hướng Long Đàm bí cảnh.

Toàn bộ cảnh này Mai trưởng lão đều nhìn thấy hết, sau khi đỡ người kia dậy, liền vội vàng đuổi theo.

Long Đàm bí cảnh, làm sao có thể bị hủy được?

Lúc đi tới lối vào bí cảnh ở chân núi, hai tên đệ tử Long Thần môn canh phòng tại đường trên núi đang quỳ ở đó, cơ thể run rẩy, nhìn thấy Thác Hải tới, càng bị dọa tới mức cả người mềm nhũn, co quắp trên mặt đất.

Những người xung quanh cũng bị dọa lần lượt quỳ xuống.

- Không thể nào!

Thác Hải nhìn xung quanh một vòng, không cam lòng mà hét lên một tiếng.

“Long Ẩn quyết” quyển thứ sáu vừa được tìm thấy.

Ánh mắt hi vọng khi chạm được tới ngưỡng cửa địa vô cấm đã chiếu xuống.

...

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Vài bước, Thác Hải liền nhảy lên đỉnh núi, đập vào mắt đầu tiên chính là hố sâu cực lớn trong nham bích kia.

Bên trên còn lưu lại vết lửa do lửa đốt.

Mặc cho thạch bích thế nào, Long vĩ vốn vẫn để ngang ở đó đã không còn thấy bóng dáng đâu, lối vào Long Đàm bí cảnh cũng theo đó mà biệt tăm.

- Không! Không! Không!

Thác Hải đi thêm về phía trước Long vĩ cốt, cả người ngây ngốc.

Cảm giác của Trấn Nhạc Thượng Cảnh ngay lập tức phóng ra!

Phủ kín xung quanh mấy nghìn mét!

Nhưng, cảm giác bắt không được bất kỳ sự tồn tại nào của bí cảnh.

Cũng cảm giác không thấy bất kỳ sự tồn tại nào của cường giả ở xung quanh.

- Cái này.

Lúc này có không ít người chạy tới đỉnh núi, Mai trưởng lão là người đầu tiên. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này liền cảm thấy vô cùng sợ hãi, hoàn toàn không biết nên nói gì. Những người ở phía sau cũng nhìn nhau, mờ mịt không biết gì.

Bọn họ không biết có chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, Thác Hải xoay người lại, thanh âm đầy tức giận:

- Là ai nói! Là ai nói hôm nay đóng cửa Long Đàm bí cảnh!

- Môn chủ, là bọn họ!

Hai đệ tử Long Thần môn bị bắt đến ném đến trước mặt Thác Hải.

- Môn chủ tha mạng!

- Môn chủ tha mạng!

Mặc cho hai người không ngừng dập đầu, xin tha mạng, nhưng sự tức giận của Thác Hải không hề thuyên giảm, hơn nữa ngày một tăng lên.

Hắn hận không thể một chưởng đánh chết được hai con người đang ở trước mặt kia!

- Là ai nói cho các ngươi phong tỏa Long Đàm bí cảnh?

Nghe thấy câu hỏi của Thác Hải, hai người vội vàng tiếp lời.

- Trần Sơn chấp sự!

- Là Trần Sơn chấp sự!

Nghe được hai chữ Trần Sơn, biểu cảm Mai trưởng lão ngay lập tức cứng ngắc lại, từ từ thốt ra ba chữ:

- Sao có thể?

Nhưng khi Thác Hải nghe thấy Trần Sơn, sát khí, sự tức giận giống như nước suối cùng một lúc phun lên ngày một cao.

- Tìm!

- Đem Trần Sơn tìm về đây!...

Bình Luận (0)
Comment