- Tìm!
- Tìm cho ra Trần Sơn!
Âm thanh tức giận vang vọng trên tại đỉnh núi, như sóng của biển lớn, không ngừng khuyếch tán ra xung quanh, sau đó xông thẳng lên trời. Không nói ngoa chút nào gần như mọi nơi ở Long Thần môn đều nghe được âm thanh này.
Ngay tại lúc đó, Ôn Bình đã thay đổi khuôn mặt, thay đổi quần áo đang dắt Trần Sơn đi về phía Khôn điện xoay đầu lại.
Hắn đã nghe được tiếng từ Long Đàm bí cảnh truyền đến.
Mặc dù cách nghìn mét, nhưng cái sự tức giận kia như gần ngay trước mắt.
Ôn Bình đột nhiên hỏi:
- Trần Sơn, trong Long Thần môn có bao nhiêu người tu luyện công pháp tự có trong Long Đàm bí cảnh?
- Chín phần!
- Vậy thì thời gian để Long Thần môn nội loạn cũng không cần đến mấy ngày.
Công pháp không toàn vẹn, bọn họ chính là không có cách nào đạt đến cảnh giới sâu hơn.
Chỉ có tự phế bỏ công pháp!
Bắt đầu lại từ đầu!
Luyện thể cảnh thì không không sao, nhiều lắm cũng chỉ lãng phí mấy năm mà thôi, nhưng Thông Huyền cảnh, Thần Huyền cảnh thì thảm rồi.
Một cái bắt đầu lại là mười năm!
Sau khi thu hồi suy nghĩ, lúc Ôn Bình nhìn về phía Trần Sơn, nảy sinh một kế hoạch.
- Đợi sau khi rời khỏi Long Thần môn, Trần Sơn, ngươi đem tin túc này truyền ra ngoài, nhất định trong hai ngày phải làm cho mọi thế lực lớn ở Huyền Sắc hồ biết được tin này.
Trần Sơn gật đầu.
Long Kha ở một bên hỏi:
- Ngươi muốn mượn sự hỗ trợ của thế lực bên ngoài?
- Đúng mà cũng có thể nói không đúng. Bởi vì bây giờ không dùng được thế lực bên ngoài, Long Thần môn vừa mới nảy sinh chút vấn đề, không ai muốn làm người ném đá xuống giếng đầu tiên. Ta chỉ muốn làm cho người ở Huyền Sắc hồ biết được, Long Thần môn đã xảy ra chuyện. Nếu như thế những ai có thù oán, không thù oán đều sẽ vây lại xem, từ đó nhìn thấy sự nội loạn của Long Thần môn.
Hắn không có năng lực giết sạch người của Long Thần môn.
Hơn nữa cũng không có khả năng giết sạch được.
Cho nên vẫn là câu nói đó, hắn không muốn nhìn thấy Long Thần môn tuột dốc, hắn muốn nhìn thấy Long Thần môn bị diệt vong!
- Ngươi sớm đã có kế hoạch rồi?
Ôn Bình gật đầu:
- Kế hoạch đại khái đã có, hiện tại phá hủy bảo khố của Long Thần môn là bước thứ hai, mục đích là để cắt đứt tài nguyên tu luyện của Long Thần môn, tăng thêm mức độ nội loạn, đồng thời cũng khiến cho toàn bộ người của Long Thần môn thấy được, không để cho Long Thần môn có cơ hội che giấu sự thật. Lúc đó, những tên Trấn Nhạc cảnh cho dù muốn tự móc tiền túi ra giải quyết vấn đề cấp bách cũng vô dụng mà thôi, lòng người đã không còn vững chắc nữa rồi.
Đương nhiên, Ôn Bình vẫn chưa nói hết toàn bộ kế hoạch của bản thân.
Vơ vét một chuyến mới là mục đích quan trọng nhất.
Những nơi cần tốn bạch tinh để xây dựng ở tông môn quá nhiều, những thế lực Tứ Tinh khác không thù không oán với hắn, hắn không thể không biết tốt xấu ra tay với họ được. Thật khó khăn mới gặp được một thế lực đứng đầu Tứ Tinh như này, không nhân cơ hội kiếm một ít thật là có lỗi với bản thân.
Long Kha ở một bên sau khi nghe Ôn Bình nói, gật gật đầu:
- Đã hiểu.
Nét mặt rất lạnh lùng.
Nhưng trong lòng là rất kinh ngạc đó.
Nàng không dám tin, Ôn Bình còn nhỏ như thế sao có thể nghĩ được nhiều đến vậy?
Những người ngang tuổi với nàng cũng là gấp mấy lần tuổi của hắn đều không thể nghĩ được như thế.
Lúc đang chìm trong suy nghĩ, tiếng của Trần Sơn lọt vào trong tai.
- Ôn tông chủ, Triệu trưởng lão, đến Khôn điện rồi!
Hai người dựa theo ánh mắt của Trần Sơn nhìn sang, Thạch điện cực lớn được canh phòng nghiêm ngặt – Khôn điện, đập vào mắt. Ôn Bình chỉ bảo hệ thống quét một vòng, trong ngoài Khôn điện này có hơn bốn mươi năm mươi tên Thần Huyền cảnh thượng cảnh canh giữ.
Dựa theo hiểu biết của Ôn Bình, những Thần huyền cảnh của những thế lực Tứ Tinh bình thường khác cũng chỉ nhiều cỡ này mà thôi.
Nếu như là thế lực vừa mới lên Tứ Tinh, những Thần Huyền thượng cảnh có được chỉ bằng một nửa ở đây.
Bởi vì thế mới thấy được cái bảo khố này thật sự là “mập”!
- Cái bảo khố này được canh giữ thật nghiêm ngặt.
Ôn Bình cười nhẹ một tiếng, tiếp tục cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa cảm thán.
- Đáng tiếc, ở trước mặt ta, những tên này có mặt hay không có mặt cũng không khác biệt mấy.
Ôn Bình vừa di chuyển một chút, Trần Sơn, Long Kha đã biết, đây chính là chuẩn bị đại khai sát giới rồi.
Ầm!
Ầm!
…
Những mạch môn liên tiếp chấn động, hai người Long Kha, Trần Sơn cũng đã mở mạch môn.
Ác linh kỵ sĩ, chó săn cũng tiến vào trạng thái chiến đấu, những ngọn lửa màu xanh từ trong thân thể trong chớp mắt đã phóng ra ngoài.
- Địch tập kích!
- Địch tập kích!
Thủ vệ canh giữ ở bên ngoài lập tức phản ứng lại, thuận tiện đóng cửa đại điện lại, mạch môn của mười mấy tên đồng thời mở ra, sau đó nhanh chóng tiến gần đến cửa điện, bao vây Khôn điện tạo thành một vòng bảo hộ.
Sách lược của bọn họ rất đơn giản.
Giữ vững vị trí!
Chờ người tiếp viện!
Những người này cho Ôn Bình một cảm giác chính là dù có thể đánh thắng bọn họ cũng sẽ không đánh.
Ôn Bình vung tay lên,
- Cáp Cáp, lên!
Vừa dứt lời, một ngọn lửa mày xanh từ trên trời giáng xuống, giống như thiên thạch đập vào cửa đại điện. làm cho mười mấy người trực tiếp văng ra, ngay cả cánh cửa đại điện dày một khúc cũng bị nện tạo ra một cái lỗ lớn.
Bùm!
Theo đó, một sợ dây xích màu đỏ không ngừng nhảy múa xung quanh, dù đụng trúng ở đâu, đụng trúng ai đều bị nó quét ngã xuống, lại một xích đánh xuống, toàn bộ cơ thể bị mạch khí đụng phải biến thành một đống tro tàn rồi biến mất.
Ôn Bình một đường không có cản trở đi đến cửa đại điện, đặt hai tên nhóc được cho ăn đến tròn vo xuống, sau đó nói với Long Kha, Trần Sơn:
- Triệu trưởng lão, ngươi ở đây trông coi! Trần Sơn, dẫn đường. Sau khi tiến vào gặp người không được tham chiến, số người đó sẽ có người khác giết.
Dứt lời, Ôn Bình mang theo Ác Linh kỵ sĩ cùng với chó sắn đi vào bên trong, theo sát sau lưng Trần Sơn.
Lúc này bên trong cánh cửa tất nhiên có không ít người, thủ vệ Thần Huyền cảnh, còn có những đệ tử Long Thần môn đang làm việc. Lúc này gần như tất cả mọi người đều mở ra mạch môn, cầm vũ khí trong tay, gầm lên đánh về phía Trần Sơn.
- Giết!
- Giết!
Tiếng hô giết của mấy chục người vang lên, đinh tai nhức óc.
Trần Sơn muốn phản kích, Ôn Bình ở bên trực tiếp lên tiếng:
- Không cần để ý bọn họ, tiếp tục đi! Trước tiên đến nơi chứa bạch tinh,
Vừa dứt lời, xích sắt của Ác Linh kỵ sĩ đánh lên người những tên hộ vệ phía trước.
Ầm!
Thương và người trực tiếp bị đánh nát.
Trấn Nhạc Cảnh đánh với Thần huyền thượng cảnh, căn bản không cần lo lắng.
Hơn nữa xích sắt của Ác Linh kỵ sĩ là đồ vật sinh ra ở Địa Ngục, Thần Huyền thượng cảnh ngay cả năng lực ngăn cản cũng không có.
Một màn này, lúc Trần Sơn đang một đường tiến thẳng vào nơi sâu nhất xoay đầu lại vô tình trông thấy, trong ánh mắt hiện lên một ánh hào quang, có thể vì chưa bao giờ nhìn thấy trận chiến quỷ dị đến thế, ánh mắt của hắn như ngừng lại vài giây.
Lúc nghe được tiếng của Ôn Bình hắn mới thu hồi ánh mắt.
- Còn bao xa?
- 50 mét về phía trước, ngay góc là đến.
Dứt lời không lâu sau, Trần Sơn dừng bước trước một cánh cửa đá. Cửa đá cao ba trượng, rộng ba trượng, toàn bộ là đá xám. Trần Sơn dốc toàn lực mở mạch môn đánh một kích, tuy nhiên không thể mở được cửa đá!
Sau khi liên tục đánh mấy quyền, Trần Sơn quay đầu,
- Ôn tông chủ, cái cửa này cần thực lực Trấn Nhạc cảnh mới có thể đánh vỡ!
- Tránh ra!
Ôn Bình lập tức lấy ra Lang Nguyệt kiếm.
Tuy không thể sử dụng Ngự Kiếm thuật, nhưng vẫn đủ để dùng kiếm.
Đương nhiên, thân thể hắn sử dụng Lang Nguyệt kiếm là dưới lúc tăng phúc của mạch môn, lực lượng tuyệt đối không thể đạt đến trình độ của Trấn Nhạc cảnh.
Nhưng hắn có Tuyền Qua đồ.
Nhị tinh Tuyền qua đồ!
Nó bổ sung cho năng lực đặc thù, tuyệt đối sát ý, hiệu quả chính là dùng để mạnh mẽ phá vỡ, hơn nữa phòng ngự càng cao, năng lực mạnh mẽ phá vỡ càng mạnh.
Ầm!
Mạch môn run lên.
Mấy luồng sáng trắng cùng lúc rơi trên cửa đá, khi ánh sáng trắng biến mất, cửa đá bị Ôn Bình dùng chân đá một cái trực tiếp văng ra. Vốn dĩ cửa đá dày nặng, lúc này đã trở thành mấy mảnh, những vết cắt không giống thường.
Chỉ là vừa muốn cất bước vào trong, ánh mắt nhìn sang vết cắt trên cửa đá, màu sắc quen thuộc làm Ôn Bình ngây ra một lúc.
- Đây là hãn thạch?
Nếu như nhớ không lầm, cái này là tài liệu để chế tác Tam tuyền Tuyền qua đồ, một miếng lớn cỡ bàn tay cần phải hơn 100 viên bạch tinh mới có thể mua được.
Cái Long Thần môn này nhiều tiền đến mức dùng Hãn thạch làm cửa!
Cao ba trượng, rộng ba trượng, còn có dày hơn 10 cm, tùy tiền tính toán cũng biết giàu to rồi!
Nếu như sau này bản thân trở thành Tam Tuyền Tuyền qua thần tượng, có thể dùng đến, cho dù bản thân không làm được Tuyền qua thần tượng, dùng không được, đợi đến khi Tam tuyền Tuyền qua thần tượng nhập môn, nàng cần chế tạo Tuyền qua đồ cũng cần đến
Tóm lại mang đi chính là thượng sách!
Thu thập cửa đá vào trong tàng giới, lúc này Ôn Bình mới nhìn về phía trước, 50 mét trừ nơi Trần Sơn đứng!
Một mảng màu trắng đập vào mắt!
Một đống!
Hai đống!
Ba đống!
…
Tất cả đều là bạch tinh.