Sau khi chứng kiến sự thần kỳ của sủi cảo Nguyệt Quang, Tử Nhiên đối với tiêu chuẩn linh thiện của Ôn Bình là rất tin tưởng, lần này lại là sự sáng tạo của một đại sư linh thiện còn lợi hại hơn Ôn Bình, vậy thì càng không cần lo lắng cái sữa yêu này có hại đến nàng hay không, khi nhìn thấy chén trà đậm đặc trong tay không khỏi cảm thán một tiếng,
- Mẫu thân của Ôn tông chủ quả thật là một đại sư linh thiện vĩ đại, vậy mà có thể đem sữa yêu mà tất cả mọi người đều cho là độc dược này làm thành thuốc.
Dứt lời, Tử Nhiên trực tiếp nâng ly uống cạn Hải Niệm Nùng trà trong ly. Mới đầu khi uống một ngụm vào trong miệng, hương vị nồng đậm của trà làm cho người khác cảm giác rất vui mừng, trong đầu hoàn toàn chỉ sót lại hương vị này. Khiến nàng quên mất những đau đớn do bệnh tật ở tay gây ra trong những năm này, cũng quên mất cảm giác mất mác khi nhìn thấy Tuyền qua đồ, cũng quên mất bản thân đã từng huy hoàng.
Khi cả ly vào trong cổ họng, xuống bụng, một cảm giác càng kỳ diệu hơn ập đến, cảm giác ấm áp như đến từ bên trong truyền ra đến bên ngoài, khiến người khác cảm thấy có một ngọn lửa từ trong cơ thể đang thiêu đốt vậy. Sau đó cảm giác ấm áp này bỗng nhiên chạy khắp cơ thể, chuyên qua kinh mạch, nhập vào mạch môn, dường như là cá bơi lung tung trong hồ nước.
Điều này khiến cho Tử Nhiên không đợi kịp mà uống thêm ly thứ hai, nhìn thấy Bách Niệm Hương đang ở bên cạnh, bọn người Chiêm Đài Thanh Huyền đang khao khát mà liếm liếm môi.
Mặc dù biết đây là thuốc, thế nhưng trong lòng bọn họ chính là có một luồng cảm giác muốn uống xông lên.
- Ôn tông chủ, cái trà sữa này lão thân phải uống bao nhiêu ly mới có thể khỏi hẳn?
Một bên bỏ ly xuống, một bên Tử Nhiên mở miệng hỏi, nhưng khi nhìn xung quanh, đã không còn thấy bóng dáng của Ôn Bình nữa rồi.
Chiêm Đài Thanh Huyền lên tiếng trả lời:
- Tông chủ đã đi kí túc xá rồi.
- Chiêm Đài trưởng lão, có thể dẫn đường không? Lão thân muốn hỏi rõ ràng, cũng để cho trong lòng bản thân biết được ngọn nguồn.
Cảm giác được luồng nhiệt kia cũng tụ đến hai tay, hiện tại Tử Nhiên thực sự muốn biết tay của mình mất bao lâu thì sẽ khỏi, chuyện này so với lúc đột phá từ Nhị tuyền Tuyền qua thần tượng lên Tam tuyền Tuyền qua thần tượng càng khiến cho nàng kích động hơn.
Nhưng nàng không nghĩ đến, đám người Chiêm Đài Thanh Huyền lại nhìn mặt nhau, trên mặt lộ rõ vẻ khó xử.
- Cái này… Tông chủ nói người ngày mai quay lại, chúng ta thật không dám tùy tiện mang người đi qua đó… cho dù chỉ là hỏi mấy câu.
Tử nhiên có chút khó hiểu,
- Vì sao lại thế?
- Bất Hủ tông có một quy định, chỉ cần không phải là người của Bất Hủ tông, cho dù là ai cũng không thể ở lại trong khu vực của Bất Hủ tông dù thời gian dài hay ngắn.
- Lão thân cũng không được sao?
Nàng là Tam tuyền Tuyền qua thần tượng đó!
Có biết bao nhiêu thế lực đứng đầu Tứ Tinh vì muốn giữ nàng ở lại thêm vài ngày, hao tốn tâm sức, hao tốn miệng lưỡi.
Chiêm Đài Thanh Huyền lắc đầu,
- Cũng khó nói.
Thật ra nói như thế nhưng Tử Nhiên biết Chiêm Đài Thanh Huyền chỉ là uyển chuyển nói vậy thôi, câu trả lời vẫn là không được!
Bỗng nhiên, Bách Niệm Hương ló đầu ra, mở miệng hỏi:
- Các vị trưởng lão, nếu như có việc quan trọng thì sao? Ví dụ như muốn gia nhập tông môn, có thể ở lại Bất Hủ tông thêm một lát không?
Vừa hay sư phụ nhà mình cần hỏi Ôn Bình một số chuyện, còn nàng lại muốn gia nhập Bất Hủ tông, giống như bọn La Mịch, Lâm Khả Vô kia học những mạch thuật chưa từng nghe thấy, đặc biệt mạnh mẽ.
Lần này Chiêm Đài Thanh Huyền không có lắc đầu,
- Có lẽ có thể. Nhưng tông chủ cầm theo dược thiện đi về phía kí túc xá, chắc là vì cứu người, có khả năng cần phải đợi một lát.
- Không sao, ta đợi!
Bách Niệm Hương vội vàng lên tiếng
- Vậy thì mời đi theo ta.
Dứt lời, Chiêm Đài Thanh Huyền dẫn đầu đi về phía kí túc xá.
Bách Niệm Hương vui vẻ, lại vội hỏi:
- Chiêm Đài trưởng lão, ta nghe nói đám người Lâm Khả Vô nói, gia nhập Bất Hủ tông chỉ cần tốn hơn mấy trăm kim tệ, là có thể học được loại mạch thuật mà có thể bay lượn trên trời bằng kiếm của mình đúng không? Còn có mạch thuật gì mà chỉ cần hét một tiếng thì khiến người khác không thể động đậy, hay là còn phải tốn thêm bạch tinh mới có thể được học?
Đây là những ngày mà Bách Niệm Hương tò mò nhất đấy.
Su phụ nói với nàng đó đều là đám người La Mịch nói đùa thôi, chỉ có điều nàng không cho là như thế đâu!
Bây giờ gặp được trưởng lão của Bất Hủ tông rồi, phải tranh thủ hỏi mới được!
Chiêm Đài Thanh Huyền gật gật đầu nói:
- Nếu ngươi đã có suy nghĩ muốn gia nhập tông môn, vậy thì nói cho ngươi cũng không sao. Những người ở với ngươi trong kí túc xá trong thời gian kia, cho dù ngươi đi ngủ cũng có thể lĩnh ngộ được Ngự Kiếm thuật. Về những thứ mà ngươi nói cái gì mà hét một tiếng có thể khiến ngươi không động đậy ấy, chắc là Lâm Khả Vô ở trong Phong chi cốc lĩnh ngộ được Phong Chi Cấm Cố thuật. Tiến vào trong Phong chi cốc một canh giờ cần một viên bạch tinh, Phong Chi Cấm Cố thuật chỉ là một loại mạch thuật rất bình thường trong Phong chi cốc mà thôi.
- Woa!
Bách Niệm Hương mừng rỡ đến miệng không khép lại được, sau đó kéo góc áo Tử Nhiên, hưng phấn nói:
- Sư phụ, ngài đã đoán sai rồi nha, những thứ đó đều là thật đó!
- Biết rồi, biết rồi…
Mặc dù cũng có chút ngạc nhiên, nhưng bây giờ tâm tư của nàng đều đặt lên cánh tay bị bệnh của mình,
- Đợi gặp được Ôn tông chủ rồi, ngươi nhập tông là được chứ gì.
- Sư phụ có muốn cùng còn nhập tông không?
Bách Niệm Hương cười hắc hắc, dừng tại đôi mắt của Tử Nhiên.
Cùng lúc đó, Ôn Bình đã mang Hải Niệm Nùng trà đến kí túc xá rồi.
Lúc này đang là lúc tu luyện, mọi người sau khi bái kiến Tử Nhiên đều đi tu luyện hết cả, khi những người đi xung quanh càng lúc càng mạnh hơn, dục vọng tu luyện của bọn họ càng lúc càng dâng cao. Đặc biệt là ngày hôm qua sau khi Long Kha tiến vào Phong chi cốc, đã trở nên mạnh hơn rồi. Bởi vì tất cả hồng thạch trong tay mọi người đều đã bị Long Kha thu mua với giá cao hết rồi.
Hiện tại Long Kha một lòng muốn có được Phong thuộc tính dị mạch, cho nên có bao nhiêu hồng thạch đều lấy bấy nhiêu.
Đối với loại mua bán này, Ôn Bình vẫn duy trì thái độ ngầm đồng ý như cũ, dù sao những đệ tử bình thường trong tông môn muốn dựa vào của cải của nhà mình để tu luyện khẳng định là không đủ dùng.
Đương nhiên, có sự tồn tại của hồng thạch cũng khiến cho tông môn của hắn thu được rất nhiều lợi ích, việc vẹn toàn cả đôi bên, hắn không có lý do ngăn cản – trừ khi hệ thống thiết lập quy tắc!
Bên trong ki túc xa yên tĩnh, Ôn Bình nâng Thi Hoa đang nằm trên giường dậy, từ từ đút từng chút từng chút Hải Niệm Nùng trà vào trong miệng nàng.
Quá trình này không đơn giản chút nào, bởi vì người đang hôn mê sẽ không thể nuốt xuống được, Hải Niệm Nùng trà kia đã theo khóe miệng chảy xuống cằm xuyên qua cổ chảy xuống thấm ướt cả cổ áo.
Những cũng không phải không uống được miếng nào, hai ly Hải Niệm Nùng trà, chắc chỉ có một ly bị y phục của Thi Hoa uống mất, còn ly kia đã vào trong bụng của Thi Hoa.
- Hệ thống, còn bao lâu nàng mới tỉnh?
Âm thanh trả lời của hệ thống nghe đặc biệt nhẹ nhõm,
- Luyện thể cảnh thôi mà, tinh thần lực rất nhỏ bé, hồi phục lại rất dễ, sau một khắc sẽ có thể tỉnh lại.
- Vậy là tốt rồi
Sau khi gật đầu, Ôn Bình đến gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Lúc nhìn về phía Thi Hoa, Ôn Bình nở nụ cười.
Bởi vì nhớ lại thời còn bé.
Người bạn trước đây đuổi bắt nhau chạy khắp núi, giờ lại biến thành như thế này.
Hai người đã từng có chút mâu thuẫn, hiểu lầm, thế nhưng đối với Ôn Bình mà nói, cũng giống như lúc chỗ dựa như núi trong một đêm bị đàn thú tiêu diệt, tất cả đều đã qua rồi.
Nàng vẫn là bạn bè như trước đây của mình!
Đợi khi Thi Hoa tỉnh lại, cho dù như thế nào hắn cũng không có ý định lại để cho Thi Hoa đi nữa, chính là ở lại Bất Hủ tông tu luyện, không có kim tệ, bạch tinh vậy thì để nàng theo Triệu Dịch học tập, quyét dọn tông môn, và đi Phong chi cốc tìm hồng thạch, đối với cảnh giới tu luyện hiện tại của Thi Hoa, tìm một viên hồng thạch đã đủ cho nàng tu luyện một khoảng thời gian rồi.
Ở đây cho dù tu luyện được cái gì, cũng không có người đố kỵ, cũng không có người muốn đem ngươi đưa đến cho kẻ thù, càng sẽ không xuất hiện tình huống người cấp cao của học viện lại không giúp đỡ học viên của mình.
Với tư cách là bạn bè, hắn có thể cho Thi Hoa một món quà tốt nhất!