Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 547 - 【Vip】 Phi Kiếm, Phi Kiếm (2)

【VIP】 Phi Kiếm, Phi Kiếm (2) 【VIP】 Phi Kiếm, Phi Kiếm (2)

Chẳng qua, một cỗ cảm giác bi thương mất mát cũng theo đó mà đến.

Bởi vì từ hôm nay trở đi, Ôn Bình chính là tông chủ của nàng, còn nàng chỉ là một thành viên của Bất Hủ tông, nếu muốn gọi Ôn Bình chỉ có thể xưng hô là tông chủ.

Sau khi loại bỏ cảm giác không tự nhiên này lóe lên rồi biến mất, trong lòng Thi Hoa vẫn như trước tràn ngập cảm giác an toàn, một loại cảm giác lâu nay không nhận được. Lần trước có được cảm giác này, chính là rất lâu trước đây cảm nhận được khi còn ở Bất Hủ tông, cho dù là ở học viện Thiên Thần, có Cơ Lương Bình che chở, nàng cũng không cảm nhận được cảm giác này.

- Không cần phải khách…

Bỗng nhiên sự dịu dàng và nụ cười của Ôn Bình ngưng bặt, lời nói cũng chỉ mới nói một nửa.

- Tông chủ, ngươi làm sao vậy?

- Không sao, ngươi nghỉ ngơi cho tốt…

Nhẫn nhịn cảm giác như xé rách trong đầu truyền đến, Ôn Bình vội vàng đi vào một căn phòng trong không gian kí túc xá. 200 lần của Thể Hồ Quán Đính vẫn đang tiếp tục, cảm giác xét rách này càng lúc càng nặng, Ôn Bình muốn tắt đi Thể Hồ Quán Đính, chỉ sợ có việc xảy ra, nhưng hệ thộng là ngắt ngang quyết định của hắn, hơn nữa còn làm cho Thể Hồ Quán Đính tiếp tục.

Nói hai chữ tiếp tục rất đơn giản, nhưng khiến cho Ôn Bình thật sự sụp đổ, việc của Thể Hồ Quán Đính cho hắn cái cảm giác giống như luôn ngâm mình ở trong khúc cảnh vậy. Ngày hôm đó ở trong khúc cảnh đợi mấy giây, cảm giác đau đớn đó đã đủ khắc ghi cả đời rồi, bây giờ tại nơi này hắn lại chìm trong cảm giác đau đớn ấy.

Muốn thoát ra cũng không được!

Thi Hoa thấy sắc mặt, cảm xúc, hơi thở của Ôn Bình đột nhiên thay đổi thành như thế, vội đuổi theo, nhưng bị Ôn Bình ngăn cản ở bên ngoài phòng, mồ hôi không biết có từ lúc nào đang chảy xuống, mà Ôn Bình chỉ lắc đầu, nói:

- Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi…

Ầm!

Dứt lời, Ôn Bình trực tiếp đóng sầm cửa lại.

Tiếng gào thét trong phòng bắt đầu vang lên, vẫn còn may, Thi Hoa ở bên ngoài phòng không hề nghe thấy tiếng hét này. Cho dù thế, khi Thi Hoa nhớ lại một màn lúc nãy, vẫn nhịn không được mà lo lắng.

- Vân trưởng lão!

- Chiêm Đài trưởng lão!

Thi Hoa vội vàng chạy ra khỏi khu kí túc xá.

Cùng lúc đó, Ôn Bình ở trong phòng đau đến nhe răng trợ mắt, hai đấm tay nắm thật chặt, cho dù móng tay đã đâm sâu vào bên trong bàn tay, cảm giác đau đớn này cũng không đỡ hơn chút nào, bởi vì trong đầu hắn chỉ toàn là cảm giác xét rách này.

- Hệ thống… ta muốn đính…. không chịu….

Hệ thống lên tiếng nói:

- Chịu được đến lúc mây bay trăng tỏ! Kí chủ, vẫn khí của ngươi vẫn khiến người khác thật kinh hãi. Tiếp theo dùng toàn lực vân chuyển Trường Mạch công, sau đó lấy Hải Niệm Nùng trà của tối qua ra đây, một hơi uống cạn, một giọt cũng không được thừa lại.

Ôn Bình không lên tiếng, vội tìm ly Vô Lượng trong tàng giới ra. Việc mà ngày bình thường chỉ cần một suy nghĩ là có thể làm được, bây giờ lại làm vô cùng gian nan, chính là giống như con nít học cầm đũa vậy.

Thật vất vả mới lấy được ly Vô Lượng, toàn thân Ôn Bình run rẩy cầm ly, chỉ có thể dùng tay ôm lấy nó, sau đó miệng từ từ sáp lại gần, khi hút Hải Niệm Nùng trà vào trong miệng.

Khi Hải Niệm Nùng trà vào đến bụng, Ôn Bình đang muốn hỏi hệ thống là có chuyện gì, thì cảm giác được toàn bộ mộc khí dự trữ của Trường Mạch Công xông lên não, cảm giác loại năng lượng này đang di chuyển, giống như nước lướt qua trên da vậy. Theo đó, nhập vào trong Hải Niệm Nùng trà trong bụng, tất cả năng lượng cũng theo đó mà hội tụ.

Trong đầu lúc này đây, giống như một cái hố đen, không ngừng hấp thụ năng lượng, đồng thời, không ngừng lớn mạnh.

Hệ thống biết rõ bây giờ Ôn Bình muốn biết rõ ngọn nguồn, thích thú giải thích:

- Nói ra, ngươi đây chính là trong họa gặp phúc đấy. Nhảy vào khúc cảnh khiến cho tinh thần lực của bản thân bị hủy chỉ còn năm phần, xém chút nữa là chết rồi. Nhưng cũng bởi vì thế, dù là ngoài ý muốn khiến ngươi đã đặt một nửa chân lên bậc thang thứ nhất ở giai đoạn thứ hai của tinh thần lực.

Ôn Bình nhịn đau hỏi:

- Cho nên… hiện tại ta đau muốn chết… bởi vì… bởi vì cái gì…

Hệ thống nói:

- Tinh thần lực của hiên nó đang phát triển đó, đang tiến vào giai đoạn thứ hai. Nếu như tinh thần lực của ngươi là hoàn hảo không tổn thất, vậy thì việc tiến vào giai đoạn này không có đau đớn gì, nước chảy thành sông. Nhưng tinh thần lực hiện tại của ngươi đang bị tổn thương, cho nên quá yếu ớt, mạnh mẽ tiến vào giai đoạn thứ hai sẽ giống như muốn leo vào Ngàn Bậc Thềm vậy đó, tất nhiên sẽ mang đến đau đớn. Cho nên, trong Trường Mạch Công của ngươi đã tích lũy tất cả mộc khí, tất cả Hải Niệm Nùng trà, ngay lúc này đều trợ lực của nó. Chỉ cần mộc khí, Hải Niệm Nùng trà cung cấp đủ năng lượng, là đủ để tiến vào giai đoạn thứ hai. Ngược lại, nếu như không đủ, vậy thì khi nó nhập vào giai đoạn thứ hai sẽ bị ngừng lại, ngươi sẽ mất đi cơ hội mà ngươi có được khi mạo hiểm nhảy vào khúc cảnh.

Sau khi nghe được đáp án của hệ thống, Ôn Bình lại không vui vẻ nổi, bởi vì thật sự là quá đau rồi, trong đầu giống như bị người ta xé ra vậy đó. Ngoài sự đau đớn rất rõ ràng ra, Ôn Bình còn cảm giác được mộc khí đang điên cuồng truyền lên đỉnh đầu, năng lượng của Hải Niệm Nùng trà vẫn như cũ. Khi thời gian từng chút từng chút trôi qua, đường truyền của mộc khí đã ngưng rồi, chỉ còn năng lượng của Hải Niệm Nùng trà vẫn tiếp tục dâng lên mà thôi.

Nhưng mà hắn có thể cảm giác được, năng lượng của Hải Niệm Nùng trà trong bụng còn lại cũng không nhiều, nhưng cảm giác tinh thần lực tiến vào giai đoạn thứ hai vẫn chưa có. Khi nghĩ đến có thể thất bại, Ôn Bình vội vàng lại dò xét trong tàng giới.

Một chiếc ly Vô Lượng đã xuất hiện trong bàn tay run rẩy, vốn dĩ để cho Thi Hoa, Tử Nhiên dùng đã bị Ôn Bình uống sạch. Khi chiếc ly trống không từ tay rơi xuống đất, Ôn Bình đã bắt đầu cầu xin, cầu xin tất cả năng lượng cần để tinh thần lực tiến nhập giai đoạn thứ hai không yêu cầu có quá nhiều.

Nhưng lúc này, âm thanh của hệ thống lại vang lên,

- Kí chủ, 200 lần Thể Hồ Quán Đính thứ nhất đã kết thúc, ta đã tự động đem Thể Hồ Quán Đính lần thứ hai lên rồi, hi vọng kí túc xá cho ngươi nâng cao cảnh giới Ngự Kiếm thuật cũng cho ngươi sự may mắn đủ năng lượng nâng cao tinh thần lực.

- Cảm ơn…

Ôn Bình run rẩy đáp lại nửa câu, ý thức có chút mơ hồ, hắn hiểu được bản thân mình chắc là sắp bị đau đến ngất đi rồi. Chẳng qua nếu thật có thể ngất đi cũng tốt, tất cả những kết cục đều xảy ra ở sau khi tỉnh lại, không có đau đớn rõ ràng, nhưng bởi vì cảm giác xét rách kịch liệt trong đầu khiến lúc ngất đi cũng trở thành yêu cầu xa vời, hắn chỉ có thể ráng chịu đựng mà thôi.

Khi chút năng lượng cuối cùng của Hải Niệm Nùng trà bị “hố đen” tinh thần lực hoàn toàn hút đi, một cảm giác kỳ dị đột nhiên truyền đến. Giống như ngươi dùng một món đồ giống như một cây kiếm, đột nhiên bị nó đâm phải vậy đó.

Cảm giác kịch liệt xé rách biến mất, biến thành một cảm giác tuyệt diệu.

Hệ thống âm thanh vang lên,

- Chúc mừng kí chủ trở thành người duy nhất ở trời đất này – một người không cần dựa vào phương pháp tu luyện mà tiến vào giai đoạn thứ hai. Không thể không nói, vận khí của ngươi tốt thật, ngay tại thời khắc năng lượng của ly Hải Niệm Nùng trà thứ hai tiêu hết, tinh thần lực của ngươi đã thành công tiến nhập vào giai đoạn thứ hai.

- Thật sảng khoái——

Ôn Bình bây giờ thật không để ý đến tinh thần lực gì cả, chỉ muốn từ từ hưởng thụ thân thể không có đau đớn một chút. Hắn lần đầu có loại cảm giác kì lạ này, không đau nhưng lại là một loại hạnh phúc.

- Đồng thời còn muốn chúc mừng kí chủ, theo tiến độ trước mắt, sau khi Thể Hồ Quán Đính lần thứ hai kết thúc, Ngự Kiếm thuật của kí chủ có khả năng đã tiến vào cảnh giới cao nhất. Theo tính toán của hệ thống, kí chủ dùng tinh thần lực của giai đoạn thứ hai, ít nhất có thể điều khiển từ 200 kiếm đến 300 kiếm, so với tinh thần lực của giai đoạn thứ nhất nhiều hơn 100 kiếm.

Bình Luận (0)
Comment