Tin vui, cảm giác thoải mái dễ chịu, cả hai cùng đến!
Ôn Bình lộ ra nụ cười thỏa mãn, cho dù quần áo đã bị mồ hôi ướt nhẹp, dưới chân cũng đau nhức đến để lại một bãi mồ hôi. Có thể đây hết thảy đều là đáng giá, thống khổ không uổng phí, thực lực của hắn đã mạnh hơn.
Ôn Bình nói:
- Hệ thống, đợi lát nữa chúng ta lại trò chuyện, ta đi nghỉ ngơi một chút đã.
Dứt lời, Ôn Bình hai mắt nhắm nghiền.
Hắn muốn nằm nghỉ ngơi thật tốt!
Có điều khi hắn nhắm mắt lại, tinh thần lực của hắn đột nhiên thoát ra ngoài. Sau đó trực tiếp đi ngang qua toàn bộ tông môn, tiến nhập Thương Ngô thành. Tiếng đi đường của đội tuần tra Thương chủ phủ, còn có những âm thanh hỗn tạp của người trong nội thành... Những hình ảnh đó thoáng cái tiến vào đầu Ôn Bình.
Tựa như hắn có một đôi Thiên Lý Nhãn vậy.
Đâu dừng ở đó, nó chưa chịu dừng lại, càng lúc càng phóng ra xa thế giới bên ngoài hơn, và lại càng vươn ra hơn nữa.
Những con thú đi lại trong rừng, tiếng lá cây phát ra ào ào cũng đều như tại bên tai hắn.
Giờ khắc này, Ôn Bình kinh ngạc!
Tại lãnh địa Bất Hủ tông, cảm giác là nửa bước đi cũng khó, Long Kha cảm giác tại thế giới bên ngoài có thể thả ra vài dặm xa, thế nhưng trong phạm vi Bất Hủ tông, cảm giác của nàng chỉ có thể đạt được chung quanh mấy trăm mét.
Còn cảm giác hiện tại của hắn, không những trực tiếp xuyên qua Bất Hủ tông, còn ra bên ngoài khuếch tán rất xa, Ôn Bình cũng không dám nghĩ đến đáy ngọn nguồn có xa lắm không. Có điều thông qua độ rộng Thương Ngô thành, cùng với khoảng cách mà hắn đạt được, Ôn Bình vẫn biết được một ít thông tin, đó chính là cảm tri của hắn vào lúc này ít nhất cũng phóng ra được 30 dặm!
Hắn tin tưởng, nếu như không phải tại Bất Hủ trong tông, cảm giác của hắn nhất định có thể xa hơn, nhất định có thể xa hơn mười dặm, hai mươi dặm nữa.
Bỗng nhiên, tiếng của hệ thống truyền đến:
- Lần nữa nhắc nhở Kí Chủ, lần này Kí Chủ là nhân họa đắc phúc, là vận khí. Nhưng vận khí không phải lần nào cũng có, lần sau nếu như lại nhảy vào khúc cảnh tìm đường chết, không chỉ không có cơ duyên này, còn tự đem mình giao cho mệnh tháp.
Ôn Bình gật đầu cười cười, ứng tiếng nói:
- Người nói mấy lời này nhiều lần lắm rồi, yên tâm đi, ta sẽ không như vậy nữa! Đúng rồi, ngươi nói giai đoạn thứ hai của tinh thần lực có một tác dụng khác, ta có thể dùng nó giết Trấn Nhạc cảnh sao?
Hệ thống nói:
- Không thể! Trước mắt tinh thần lực của ngươi mới vừa gia nhập giai đoạn thứ hai, nó chỉ có thể giết chết người cùng cảnh với Kí Chủ hoặc là bán bộ Trấn Nhạc cảnh thôi, đối với Trấn Nhạc cảnh, tối đa chỉ có thể quấy nhiễu hắn thi triển mạch thuật. Có điều, nó có thể để làm một hình thái xuất hiện, giết Trấn Nhạc cảnh sẽ rất đơn giản.
Ôn Bình nói:
- Một hình thái khác?
Hệ thống nói:
- Kí Chủ không ngại lại ngự kiếm thử xem, không cần 200 cây, cũng không cần 300 cây, chỉ cần đơn thuần một cây là được!
Ôn Bình nói:
- Là sao?
Lúc nói lời này, Ôn Bình cảm giác được có chút hưng phấn, bởi vì cảm giác có thể đi ra ngoài hai ba mươi dặm.
Nếu như kiếm cũng có thể phi xa như vậy...
Đến lúc đó, Ôn Bình thật không dám nghĩ.
Ngự Kiếm Thuật chẳng phải là sẽ biến thành phi kiếm thuật sao!
Hệ thống nói:
- Ngươi nghĩ không sai, kiếm của ngươi xác thực sẽ biến thành phi kiếm. Có điều không phải phi kiếm thuật, phi kiếm thuật là tồn tại rất cao cấp trong pháp thuật, có được rất nhiều biến hóa, pháp môn, cũng không phải chỉ một chữ phi!
Ôn Bình nói:
- Thực sự có phi kiếm thuật?
Hệ thống nói:
- Đương nhiên, nếu như Kí Chủ vận khí tốt, Nội Trí thương điếm của khu ký túc xá có thể xoát ra được cấp bậc, xác suất không cao lắm, nhưng cũng không phải là rất thấp. Liên tục thăng cấp bảy tám lần, có lẽ sẽ có cơ hội.
Ôn Bình nói:
- Đã rõ! Ta đến bây giờ còn nhớ rõ thế giới trước lưu hành câu nói —— 'Theo đan điền tế ra một thanh phi kiếm, lấy thủ cấp kẻ địch ở ngoài ngàn dặm' . Nghĩ đến khung cảnh kia, chỉ có hai chữ —— rung động!
Hệ thống nói:
- Trước mắt Kí Chủ nếu như chỉ một ngự kiếm, kiếm cũng có thể thành phi kiếm.
Ôn Bình nói:
- Ta thử xem!
Dứt lời, Ôn Bình từ trên ghế đứng dậy. Cái này không đứng không biết, vừa đứng mới biết được thì ra bản thân còn chóng mặt lắm. Đứng tại chỗ một lúc sau, Ôn Bình bị mồ hôi thấm ướt quần áo.
Lấy Lang Nguyệt kiếm ra từ trong tàng giới, Ôn Bình cất bước đi ra bên ngoài phòng, theo bước chân của hắn, tinh thần lực chậm rãi bao vây lấy kiếm đang nằm trong vỏ kiếm. Cái loại cảm giác này, thật không giống với trước đây chút nào.
Hai chữ —— nhẹ nhõm!
Tựa như chỉ đang cầm một cây kim trong tay vậy.
Vừa mở cửa, Ôn Bình bị giật cả mình, ngoài cửa đứng đầy người, Vân Liêu, Tại Mạch... Thậm chí là Long Kha đều đến rồi. Dương Nhạc Nhạc bọn họ dĩ nhiên là càng không cần phải nói rồi, bởi vì muốn vào tu luyện địa, cho nên đã sớm chờ ở đây.
Ôn Bình nói:
- Đêm hôm khuya khoắt, không ngủ mà canh ở đây làm gì?
- Tông chủ, ngài không có sao chứ?
So với đám nam nhân như Vân Liêu, Chiêm Đài Thanh Huyền càng giỏi về biểu đạt tình cảm của mình, vội vàng đi tiến lên đây hỏi thăm. Ôn Bình chính là nòng cốt của tông môn, ai cũng đều không muốn nhìn thấy hắn chịu chút tổn thương nào.
Ôn Bình nói:
- Không có việc gì, có đi Phong Chi cốc đánh nhau cùng Phong Ma một trận nữa cũng không có vấn đề gì.
Chiêm Đài Thanh Huyền hỏi:
- Nhưng Thi Hoa nói, ngài...
Ôn Bình trực tiếp ngắt ngang lời Chiêm Đài Thanh Huyền, giải thích nói:
- Không có việc gì, chỉ là đột nhiên Ngự Kiếm Thuật có chỗ đột phá. Các ngươi nên làm gì thì cứ đi làm đi. Vừa vặn ngày mai là Ngàn Bậc Thềm mở ra, muốn đi vào thì đến sớm một chút.
Ôn Bình không muốn giải thích nhiều, chỉ muốn nhanh chóng thu tiền để mọi người đều vào khu vực tu luyện, tiến hành tu hành ban đêm, rồi sau đó hắn sẽ đi thử phi kiếm.
Sau khi nhận bạch tinh của đám đông tiến vào Phong Chi cốc, Ôn Bình vội vàng đi về phía rừng Kiến Mộc, Lang Nguyệt kiếm trong tay xem ra đã hết chịu đựng nổi.
Chỉ là hắn không biết, sau khi hắn, kỳ thật tất cả mọi người đều không có tiến vào Phong Chi cốc. Đến nửa đường, đều dừng lại.
Tần Sơn nghi ngờ hỏi trước tiên:
- Tông chủ hôm nay trông có vẻ gấp gáp, hơn nữa Ngự Kiếm Thuật đột phá cảnh giới, đau đến thế nào mà đổ mồ hôi ra khắp như thế?
Vân Liêu ứng tiếng nói:
- Tần Sơn trưởng lão nói có đạo lý, hôm nay tông chủ trông rất khác so với ngày thường.
- Cùng đến hỏi nhé?
Chiêm Đài Thanh Huyền trầm mặc một hồi:
- Lỡ như tông chủ có việc không muốn nói trước mặt các đệ tử, cho nên mới nói cho qua chuyện. Chúng ta nên đến hỏi, cũng tốt thay tông chủ chia sẻ một ít, dù sao chúng ta đều là trưởng lão của Bất Hủ tông.
Mấy người đồng loạt nhìn về phía Long Kha đang đứng một bên, Long Kha vốn không muốn đi, nhưng tất cả mọi người nhìn xem nàng, chỉ có thể nhẹ gật đầu.
Mọi người lúc này men theo hướng Ôn Bình rời đi, từ xa nhìn thấy Ôn Bình đứng trên một sườn đất. Mọi người đang muốn đi qua, bỗng nhiên thấy một tràng hào quang trắng bắn từ trong tay của Ôn Bình đi ra.
Tại trong đêm tối, nó như là ánh sao, bỗng nhiên xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh, trốn vào tinh không vô biên vô hạn. Vốn mọi người không biết nó là gì, mà khi nó càng ngày càng xa, mọi người mới bắt đầu biểu lộ có phần khác biệt.
Hào quang trắng là kiếm!
Lúc từ trong tay Ôn Bình bắn ra, bọn họ có thể cũng nhìn thấy rõ ràng.
Ngự Kiếm Thuật sao lại có thể bay xa đến như vậy?
Ngay tại lúc đó, tại cách xa 30 dặm trong rừng sâu, hai nam hai nữ đang cưỡi mấy con tuấn mã có lân giáp lao nhanh trong đêm tối. Bốn người mặc quần áo giống nhau, chắc là xuất thân từ một thế lực.
Bốn người trông còn rất trẻ, có điều thực lực lại không kém, cũng đã mở ra mạch môn thứ nhất. Tại Đông hồ, họ thuộc về tầng lớp trên. Theo lý thuyết, bốn người bọn họ đáng lý nên rất thong dong trong đêm tối này mới phải.
Thế nhưng họ lại không như vậy.
Bốn người sắc mặt đều sợ hãi, chân ngựa cũng chạy nhanh chưa từng thấy, mắt trừng lớn.
Bởi vì phía sau bọn họ, một đám hắc báo mắt lóe sáng đang đuổi theo bọn họ, cùng với đủ loại yêu vật. Thực lực của bọn nó cấp độ không đồng đều, khí tức đạt đến Thông Huyền cảnh cũng chỉ có vài con. Nhưng số lượng chúng thực sự quá nhiều, đông nghịt một mảnh, ít nhất cũng phải vài trăm con.
Bốn người bốn con tuấn mã, đối lập phía dưới, trở nên đặc biệt nhỏ bé.
Tuấn mã so với hắc báo, bị đuổi kịp cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nguyên nhân bốn người sắc mặt khó coi chính là vì vậy.
- Chạy nhanh lên! Chạy nhanh lên a!
Nữ tử chạy cuối cùng sắp rớt nước mắt, không ngừng dùng tay vỗ vào sau ngựa.
Thỉnh thoảng nhìn về phía sau lưng, chứng kiến đàn thú càng lúc càng đến gần, mặt không khỏi càng phát ra tái nhợt, dưới ánh sáng của các vì sao, tựa như người sắp chết.
Nàng muốn hô lớn cho ba người phía trước giúp mình, Thế nhưng nàng cũng biết, lúc này ai sẽ dừng lại, ai sẽ giúp nàng? Tựa như lúc toàn bộ thương đội bị chúng nuốt chửng vậy, nàng cũng chỉ có thể lựa chọn bản thân đi trốn trước.
Giúp đỡ, sẽ chỉ có con đường chết!
Mấy trăm con yêu vật, trong đó còn có mấy con thuộc cấp bậc Thông Huyền cảnh, sức mạnh này đủ diệt một cái thành rồi.
Bọn họ đem so sánh với chúng, quá mức nhỏ bé!
Nàng bây giờ thật sự muốn khóc!
Sớm biết như vậy thì không chọn con đường này đi Thương Ngô thành rồi!
Bây giờ cách Thương Ngô thành còn hai ba mươi dặm nữa, người của Thương Ngô thành căn bản không kịp giúp các nàng, Thương Ngô thành cũng căn bản không biết chuyện đang diễn ra ở đây.
Thương đội đã mất rồi!
Hiện tại bọn họ cũng phải chết!
Nghe tiếng gào thét càng lúc càng đến gần, không riêng gì người đang ở phía cuối kia, ba người phía trước đều cảm thấy lạnh sóng lưng, một cảm giác tuyệt vọng rủ nhau mà tới.
Tất cả... đều sắp kết thúc rồi...
Khi nước mắt chực trào ra, sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh âm ầm ĩ, như là có rất nhiều thứ đâm vào trên cành cây, những tiếng kêu cũng biến mất ngay lập tức, giống như bay lên bầu trời vậy.
Bốn người vừa quay đầu lại, trợn tròn mắt!
Đám yêu vật sau lưng lẳng lặng nằm yên bất động, không con nào còn chút hơi thở.
- Đều chết hết rồi!
- Chỉ trong một nháy mắt!
Bốn người dừng bước, vẻ mặt kinh hãi khiến họ trầm mặc trong suy nghĩ.
Rốt cuộc là ai cứu bọn họ?
Giết nhiều yêu vật như vậy mà không để lại chút dấu vết!
Thế nhưng mặc cho bọn họ vắt óc như thế nào đều không thể hiểu nổi, bởi vì cái này đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của bọn họ. Giống như là ếch ngồi đáy giếng, nó vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng diều hâu sinh hoạt trong vòm trời như thế nào.