Cũng như vậy, trên đường đến Thương Ngô Thành cũng diễn ra những màn như vậy.
Bởi vì Thương Ngô thành lưng tựa vào Bất Hủ tông cường đại nhất của Đông hồ, một thế lực đè bẹp Bách Tông liên minh đến không ngốc đầu lên được, cho nên Thương Ngô thành tự nhiên mà nói là thành trì an toàn nhất Đông hồ, đủ loại người cũng bắt đầu hội tụ tại Thương Ngô thành, xem Thương Ngô thành là ngôi nhà sau này của mình. Cũng bởi vì Thương Ngô thành chậm rãi hội tụ người ngày càng nhiều, đầu mối buôn bán càng lúc càng lớn, cho nên thương đội làm việc cho các thương điếm cũng ngày càng nhiều.
Có điều, ra khỏi thành, ban ngày không chắc chắn sẽ được an toàn, buổi tối lại càng không cần phải nói. Ban đêm chính là thời điểm kiếm ăn của mãnh thú, yêu vật. Những thương đội hay tới lui, cũng như những người đến hội tụ tại Thương Ngô thành hội tụ cũng có thể gặp phải những yêu vật đói khát.
Những người có thực lực mạnh một chút, những người đã quen lưu lạc ở ngoài, đương nhiên không lo lắng về điểm này, họ biết cách tránh đi.
Nhưng không có nhiều người có kinh nghiệm sinh tồn như vậy. Ban đêm, bọn họ dễ dàng trở thành bia ngắm.
Có ít người thông minh, bọn họ sẽ gia nhập vào thương đội, mượn nhờ lực lượng của thương đội đi hướng Thương Ngô thành, thế nhưng không có nghĩa là nhất định có thể lên đường bình an vô sự.
Muốn đạt tới mục đích, dù sao cũng phải trả một cái giá lớn.
Chưa từng có người nào có thể không giao ra bất kỳ vật gì mà có thể đạt được điều mình muốn.
Đây là chân lý!
...
- Mẹ... Mẹ! Coi chừng bên trái! Đằng sau!
Một đứa trẻ khoảng chừng bảy tám tuổi, nhìn thấy yêu vật bao vây mẫu thân từ xa, hắn muốn đi hỗ trợ, thế nhưng mà bị một bên người lôi kéo, chỉ có thể đứng ở đoàn xe bên cạnh, cũng chỉ có thể lo lắng mà một bên nhắc nhở lấy mẹ của mình.
Thế nhưng mà bất luận nhắc nhở như thế nào, cuối cùng cũng bị móng vuốt mãnh thú chụp được.
Lúc này mọi người trong thương đội đều đang lâm vào vòng tấn công của mãnh thú, yêu vật, tuy số lượng chúng không nhiều lắm, nhưng thương đội muốn thắng được trận chiến đấu này, vẫn phải là trả một cái giá lớn.
Cũng như mẫu thân đứa bé này, kỳ thật ai cũng tinh tường, nàng chết chắc rồi —— một người đối phó một thú còn vất vả, còn nàng lại bị vài con mãnh thú, yêu vật vây quanh rồi, mà lại không có người có thể giúp được nàng.
Sau khi nhìn thấy mẹ ruột của mình bị thương ngã trên mặt đất, đứa bé kia lập tức khóc lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi những người đang giữ nó.
Kịch bản khiến người ta tuyệt vọng lại tiếp diễn rồi.
Những người đứng cạnh đoàn xe nhìn thấy cảnh tượng này, tuy rằng không nhẫn tâm, nhưng ai cũng đều bất lực.
Nhưng vào lúc này, một luồng sáng bỗng nhiên xẹt qua!
Có điều, chỉ nháy mắt sau đó đã biến mất trong khoảng không.
Nhưng sau khi nó biến mất, những mãnh thú, yêu vậy hung ác đã toàn bộ tiêu tán. Theo những tiếng rên rỉ không dứt, tất cả đều ngã xuống trong đêm tối, ngã xuống dưới chân mọi người...
...
Trong một đêm, không chỉ một chỗ diễn ra khung cảnh này.
Rất nhiều người và thương đội đi về Thương Ngô thành đều gặp luồng sáng trắng này, nó bỗng nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất, như là chưa từng xuất hiện. Không ai thấy được rốt cuộc nó là cái gì.
Nhưng nó vừa đi, những mãnh thú, yêu vật vốn đang uy hiếp mọi người đều ngã xuống dưới chân họ.
Ngay tại lúc đó, Lang Nguyệt kiếm đã bay trở về Vân Lam sơn, về tới trước người Ôn Bình.
Nhìn Lang Nguyệt kiếm đang lơ lửng trên không trung, Ôn Bình thoả mãn cười cười, thầm nghĩ trong lòng:
- Cực hạn khoảng cách là bốn mươi dặm, sau bốn mươi dặm, uy lực phi kiếm không sẽ phải chịu tiêu giảm nữa. Vượt ra khỏi phạm vi này, uy lực phi kiếm bắt đầu giảm, thậm chí có chút cảm giác khống chế không vững vàng.
Bất kể thế nào, kết quả này khiến cho người ta vô cùng vừa ý.
Hiện tại hắn chẳng khác nào đã có hai cánh tay dài bốn mươi dặm vậy!
Thực lực tăng nhiều!
Cũng bởi vì quá chuyên chú, chỉ cần tập trung suy nghĩ một chút là có thể cảm ứng được sự hiện hữu của bọn người Vân Liêu, nhưng Ôn Bình không có chú ý tới bọn họ. Thời khắc Lang Nguyệt kiếm bay trở về, bọn người Vân Liêu đều cảm thấy kinh ngạc, trong cảm ứng của họ, Lang Nguyệt kiếm phát ra chính là chấn động của Ngự Kiếm Thuật pháp thuật, nhưng Lang Nguyệt kiếm bay ra ngoài xa như vậy, lâu như vậy, thì không giống Ngự Kiếm Thuật rồi.
Hẳn là, tông chủ ẩn giấu Trấn Tông Chi Thuật?
Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu mọi người.
Long Kha không thể so với những người khác, trực tiếp đi về hướng Ôn Bình, vừa đi vừa mở miệng hỏi:
- Tông chủ, ta cũng muốn học!
- Hả?
Nghe được lời nói này, Ôn Bình lúc này mới lấy lại thần trí, ánh mắt quét về phía mọi người.
Long Kha nói:
- Ta còn thắc mắc hôm nay thái độ của người bất thường, còn tưởng rằng là có chuyện gì không dễ nói trước mặt đệ tử. Không nghĩ tới thì ra là người vụng trộm luyện thuật pháp.
- Cái gì gọi là vụng trộm? Ôn Bình thu hồi Lang Nguyệt kiếm, theo sườn đất đi xuống dưới, biểu lộ bất đắc dĩ.
Long Kha nói:
- Lúc trước là chính người nói, bất kể là thuật pháp gì, đều sẽ cởi mở với tông môn đệ tử, trưởng lão.
Ôn Bình ứng tiếng nói:
- Cái này là Ngự Kiếm Thuật!
Long Kha lập tức quay lại hỏi bọn người Vân Liêu:
- Các ngươi tin sao?
- Không tin!
- Ngự Kiếm Thuật sao có thể phi xa như vậy.
- Đây tuyệt đối không phải Ngự Kiếm Thuật.
Có Long Kha làm chỗ dựa, mọi người nói chuyện cũng đều lớn mật rất nhiều, những gì không dám nói, giờ phút này đều nói ra.
Ôn Bình nói:
- Không tin ta cũng đành chịu. Có điều đã bị các ngươi thấy được, hôm nay không ngại nói với các ngươi những phân cấp cảnh giới của Ngự Kiếm Thuật, cùng phân cấp giai đoạn của tinh thần lực. Chuẩn xác mà nói, kiếm của ta bây giờ không phải là ngự, mà là phi —— xưng là phi kiếm.
Dứt lời, Lang Nguyệt kiếm trong tay Ôn Bình lại bay lên lần nữa.
Bay thẳng vòm trời.
Vọt tới một độ cao khó có thể tưởng tượng được: sau khi đạt được độ cao, lúc này mới rơi xuống.
- Phi kiếm!
Mọi người trăm miệng một lời mà sợ hãi thán phục một tiếng.
Ôn Bình nói tiếp:
- Ngự Kiếm Thuật, hoặc là bất luận thuật pháp gì, đều phân ra thành bốn cảnh giới: nhập môn, tiểu thành, đại thành cùng với viên mãn. Kỳ thật trên đó còn có hai cảnh giới, Đăng Phong chi cảnh cùng với Tạo Cực chi cảnh. Sau khi đạt tới Đăng Phong chi cảnh, Tạo Cực chi cảnh, thuật pháp chắc chắn sẽ được biến hóa, lúc đó sẽ xuất hiện cái gọi là bí thuật.
- Đăng Phong... Tạo cực...
- Thì ra là còn có loại thuyết pháp này!
Mọi người hai mặt nhìn nhau vài lần, biểu thị hiếu kỳ, kinh ngạc.
Long Kha thì khác, trong nội tâm nổi lên khiếp sợ. Trong tộc cũng đã có những cường giả nghị luận qua việc Viên Mãn chi cảnh có lẽ không phải là điểm kết thúc của thuật pháp. Có điều ai cũng không thể nghiệm chứng phía trên viên mãn còn có cảnh giới nào nữa hay không.
Đây chính là câu hỏi mà bất kỳ cường giả nào cũng không thể trả lời.
Thế mà Ôn Bình lại nói ra được, lại còn nói ra tên của cảnh giới!
Một lần nữa Long Kha không khỏi xem trọng người đứng sau lưng Ôn Bình, có thể nói cho Ôn Bình những việc này, chỉ sợ là người đỉnh cao của thế giới này?
Phía trên địa vô cấm...
Thật không dám nghĩ tới!
Ôn Bình nói tiếp:
- Sau khi các người nâng cấp Ngự Kiếm Thuật lên đến Tạo Cực chi cảnh tại ký túc xá xong, cũng có thể đem kiếm hóa thành phi kiếm. Nếu như có thể lại để cho tinh thần lực tiến vào giai đoạn thứ hai, như vậy có thể để kiếm bay hơn mười dặm sau đó lấy tánh mạng người ta. Có điều, trước mắt trong tông môn không có phương pháp đem tinh thần lực tu luyện đến giai đoạn thứ hai, chỉ có thể dựa vào việc tăng cảnh giới cho Ngự Kiếm Thuật, hoặc là uống Hải Niệm nồng trà mà ta cho Tử Nhiên đại sư uống để thăng tinh thần lực.
Không đợi mọi người nói tiếp, Ôn Bình còn nói thêm:
- Nếu có muốn tăng lên tinh thần lực, có thể uống Hải Niệm nồng trà, các ngươi có thể dựa theo những thứ ghi phía trên này đi thu thiên tài địa bảo, chỉ cần thu được, quy củ cũ, linh thiện không thu tiền, như nước giếng, linh quang thì vẫn vậy, một ngày một ly!
Dứt lời, Ôn Bình đem cách điều chế không có cải tiến qua của Hải Niệm nồng trà đưa tới.
Vẫn là câu nói đó, cách điều chế lộ ra ngoài cũng không có sao.
Chỉ có phòng bếp có thể làm!
Mọi người vui vẻ ra mặt mà tiếp nhận cách điều chế, sau đó cẩn thận nghiên cứu, Ôn Bình thừa dịp này trở về phòng bếp, chuẩn bị đi làm tiếp một phần Hải Niệm nồng trà, dù sao ngày mai Tử Nhiên cần, cường giả Địa Vô Cấm kia cũng phải thử cứu xem sao.