Thương Ngô thành.
Lúc này cửa thành mở rộng ra, bên ngoài thành cũng đèn đuốc sáng trưng, đội tuần tra thỉnh thoảng đi qua, lại không có cảm giác khẩn trương, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm đến việc bây giờ là đêm tối, bên ngoài thành có yêu thú hung mãnh hay không.
Những người trong đêm đi về Thương Ngô thành này, khi gần đến Thương Ngô thành nhìn thấy khung cảnh này, tâm lập tức định xuống, bước chân cũng bất giác mà thả lỏng.
Tại Đông hồ, ban đêm có được trạng thái này cũng chỉ có Thương Ngô thành mà thôi.
Đương nhiên, không riêng bởi vì lưng tựa Bất Hủ tông, cũng bởi vì thành chủ Hoàn Thành nói, phương viên trăm dặm yêu vương bây giờ đang ở trên Bất Hủ tông, nào có yêu vật nào lại chạy đến mạo phạm Thương Ngô thành đang dựa lưng vào Bất Hủ tông?
Sau khi mọi người xuyên đêm vào thành, những người kinh hồn chưa định vội vàng tìm quán rượu, khách sạn uống rượu chúc mừng.
Sau vài ba chén rượu thì bắt đầu trò chuyện.
Trò chuyện tới lui lại bàn tới hào quang trắng mà họ không thể nào quên được.
- Lúc ấy móng vuốt yêu vật kia đã đến ngực ta, ta cảm giác mình chết chắc rồi, không nghĩ tới hào quang trắng bỗng nhiên xuất hiện, giết tất cả yêu vật, đã cứu ta.
Một người nam nhân trung niên uống ừng ực hết chén rượu, chậm rãi mà nói, thoạt nhìn rất nhẹ nhõm, có điều ai cũng có thể tưởng tượng lúc ấy hắn có nhiều nguy hiểm đến mức nào.
Một người nói, theo sau liền có người tiếp theo nói.
Nói xong, chuyện hào quang trắng bắt đầu truyền ra.
Đêm nay, rất nhiều người đều đang suy nghĩ xem rốt cuộc là thứ gì đã cứu bọn họ.
Có thể tưởng tượng, có thể lập tức giết nhiều yêu vật như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có cường giả trên Bất Hủ tông.
Đông hồ, ngoại trừ ở đây, làm gì còn có cường giả lợi hại như vậy!
Đoán lấy đoán để, có người bắt đầu cảm thán:
- Không đi nữa, từ đây về sau phải ở Thương Ngô thành, lưng tựa Bất Hủ tông, sống được an toàn. Bách Tông liên minh nói thượng thiên cũng không có biện pháp cứu người bên ngoài mười dặm đúng không?
Đầu đường cuối ngõ cũng bắt đầu nghị luận, những lời này lại khiến Tử Nhiên trên đường đi dạo nghe được.
Tử Nhiên vẫn duy trì sự hiếu kỳ, nhưng Loan Nguyệt lại nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Một đám vô tri, may mắn còn sống, không thể tưởng được là vật gì cứu bọn họ, sẽ đem công lao cho Bất Hủ tông. Nào có người có thể tại hơn mười dặm bên ngoài cứu người? Lão nương đã là Trấn Nhạc cảnh cũng làm không được. Cái này nếu khiến tông chủ Bất Hủ tông biết, khi không lại được công lao, đoán chừng hắn sẽ vui vẻ trên vài ngày.
- Cái này còn không phải bởi vì Bất Hủ tông tại Thương Ngô thành bị hóa thành thần thoại rồi đấy sao.
Một bên Hắc Sơn cười theo:
- Người vô tri, là đáng sợ nhất. Coi một Bất Hủ tông nho nhỏ như là tín ngưỡng, như là thần.
Tử Nhiên nói:
- Các ngươi tinh tường là tốt rồi, cần gì phải nói ra. Có điều không thể không nói, Bất Hủ tông xác thực bất phàm, xem xu thế, muốn trở thành Tứ Tinh thế lực cũng không phải việc khó gì, tông chủ kia cũng xác thực rất có bản lĩnh.
Loan Nguyệt không phủ nhận hay tán thành, chỉ cười cười nói:
- Đúng rồi, Tử Nhiên đại sư, ngày mai ngài nói xem, đừng để cho tiểu thư cả ngày ở Bất Hủ tông nữa. Nàng là người của Tiềm Long tông, việc này nếu truyền đi, chỉ sợ người khác còn cho là Tiềm Long tông chúng ta trở thành chỗ dựa của Bất Hủ tông. Bất Hủ tông kia chẳng phải là tại vùng này ai đều không cần phải sợ?
Tử Nhiên nói:
- Hả? Nàng không có nói với các ngươi nguyên nhân sao?
Loan Nguyệt hỏi:
- Tiểu thư chưa bao giờ thích nói chuyện với chúng ta, chúng ta cũng không hỏi. Ngài là sư phụ nàng, bất kể thế nào nói nàng còn phải nghe ngài, ngài hỗ trợ nói xem, cứ tiếp tục như vậy, không tốt!
Tử Nhiên bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Tên này... A Hương kỳ thật đã từng muốn gia nhập Bất Hủ tông lúc còn ở Hải Long sơn, đến Thương Ngô thành trong ngày hôm ấy cũng đã gia nhập Bất Hủ tông. Lão thân bảo nó nói với các ngươi một tiếng, không ngờ một câu nó cũng không đề cập tới.
- Cái gì!
- Vào Bất Hủ tông!
Loan Nguyệt, Hắc Sơn, Hắc Vũ ba người đều kinh ngạc, đứng giữa đường, trong lúc nhất thời như một cọc gỗ không chút sứt mẻ.
Loan Nguyệt tức giận đến cơ mặt rút hết lại:
- Bất Hủ tông đó chính là một tán tu tông môn, không gia nhập Bách Tông liên minh thì cũng thôi đi, lại còn tranh phong đối đầu với Bách Tông liên minh, dựa vào cái gì mà thu nhận tiểu thư nhà ta?
Câu nói kia lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Nghe ngữ khí, ai cũng biết là đang hạ thấp Bất Hủ tông.
Vài người định đi lên cãi lại, nghe được Hắc Vũ nói..., biến sắc, trong lòng nói thầm một câu, vội vàng đi ra.
Hắc Vũ nói trong ngạc nhiên:
- Tiềm Long tông ta dù sao cũng là thế lực đứng đầu Tứ Tinh, con gái của tông chủ gia nhập thế lực Đông hồ, cái này nếu truyền đi, đây không phải sẽ khiến những Tứ Tinh thế lực khác chê cười sao? Hơn nữa chỉ sợ sẽ làm cho Bách Tông liên minh cho là Tiềm Long tông chúng ta có ý định bảo vệ Bất Hủ tông! Loan Nguyệt, chúng ta phải đem tiểu thư kéo về, nếu để tông chủ biết, không thể không mắng cho chúng ta một trận!
Bạch Niệm Hương bái nhập thành môn hạ của Tử Nhiên, trở thành quan môn đệ tử, đó là giai thoại, sau khi truyền ra trong Thiên Địa hồ, có thể làm cho Tiềm Long tông nở mày nở mặt, cũng có thể lại khiến rất nhiều thế lực cùng Tiềm Long tông giao hảo.
Nhưng Bạch Niệm Hương gia nhập một Đông hồ thế lực, điều này đại biểu cái gì?
Sỉ nhục!
Sau khi nhập tông, Bạch Niệm Hương chính là người của Bất Hủ tông, chuyện này để thế lực khác biết, chỉ sợ toàn bộ Thiên Địa hồ chín thành thế lực sẽ xem Tiềm Long tông như một trò cười.
Bọn họ còn nghĩ sẽ nhờ tiểu thư nhà mình khuyên bảo Tử Nhiên đừng chịu sự uy hiếp của Ôn Bình mà gia nhập Bất Hủ tông, ai nghĩ đến, Tử Nhiên còn chưa nhập tông, tiểu thư nhà mình ngược lại đã gạt tất cả mọi người gia nhập Bất Hủ tông.
Loan Nguyệt cắn răng nói ra:
- Không được, sáng sớm ngày mai phải lên núi dẫn tiểu thư về!
- Loan Nguyệt, nếu tiểu thư không muốn đi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Một bên Hắc Vũ nói chuyện, hắn biết rõ tính tình Bạch Niệm Hương, chỉ cần là việc Bạch Niệm Hương muốn làm, ai có thể ngăn cản?
Loan Nguyệt?
Hắn?
Hay là Hắc Sơn?
Bọn họ nào dám cưỡng chế can thiệp quyết định của Bạch Niệm Hương.
Trấn Nhạc hạ cảnh, tại Tiềm Long tông tuy là địa vị cao thượng, nhưng có cao cũng không qua được người của Bách Niệm gia, Bách Niệm gia từ đầu đến cuối chính là chủ tử.
Loan Nguyệt nói:
- Làm sao bây giờ? Sáng sớm ngày mai trực tiếp lên núi!
...
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Lúc sáng sớm, Ôn Bình một lần nữa rót Hải Niệm nồng trà vừa mới làm xong vào chén vô lượng, chuẩn bị đi xuống dưới lầu—— vừa vặn mọi người đang đợi hắn ăn điểm tâm, hắn cũng đúng lúc muốn đi khởi động ngàn tầng giai.
Lại nói tiếp, sau khi Phong thuộc tính dị mạch xuất hiện, mọi người bắt đầu do dự giữa lửa địa ngục và Phong thuộc tính. Mọi người đều biết, hai chủng dị mạch không thể cùng tồn tại, cho nên chỉ có thể lựa chọn một loại. Có điều bất kể là lửa địa ngục, hay là Phong thuộc tính, trong lòng mọi người phân lượng đều không kém bao nhiêu. Phong thuộc tính xác thực là không tiền khoáng hậu, trước mắt không có phương pháp có thể khắc chế.
Còn độ ấm của lửa địa ngục độ ấm mọi người cũng đều nhìn thấy, hơn nữa mười tầng tháp có Hỏa Linh chi thể, lại khiến người ta càng khó lựa chọn.
Cho nên đa số người đều lựa chọn hai bút cùng vẽ, đạt được cái nào trước, tương lai sẽ tu luyện cái còn lại.
Thi Hoa, Bạch Niệm Hương mới nhập môn, Ôn Bình không vội vã khiến các nàng phải lựa chọn, mà để cho các nàng thấy, rồi từ từ cân nhắc, bởi vì vi hai người bọn họ cũng không có nhiều thời gian để thử cái phương pháp hai bút cùng vẽ.
Còn đang ăn cơm, đột nhiên Dương Nhạc Nhạc mở miệng dò hỏi:
- Đúng rồi, tông chủ, Quan Ảnh thất còn bao lâu nữa mới có thể mở?
- Lần trước Vân trưởng lão đã nhận được của Đỗ Tất Thư, cho dù xúc xắc thần mộc tại Tru Tiên cũng không xem là lợi hại, thế mà Vân trưởng lão lại dúng nó để đánh bại một gã bán bộ Thần huyền cường giả.
Một bên Hoài Diệp cũng bắt đầu nói theo.