Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 551 - 【Vip】 Tàn Trận? (3/4).

【VIP】 Tàn Trận? (3/4). 【VIP】 Tàn Trận? (3/4).

Vân Liêu ở một bên đắc ý cười cười.

Thầm nghĩ trong lòng: “Lúc trước, tất cả mọi người đều cảm thấy thần mộc xúc xắc của ta rất kém cỏi, vì sao hiện tại tất cả đều hâm mộ rồi?”

Loại cảm giác này thật sự rất sảng khoái!

Ôn Bình lên tiếng:

- Cần mấy ngày nữa, qua mấy ngày sẽ xuất hiện đồ vật mới, có thể là một bộ, cũng có thể là mấy bộ.

- Thế giới mới khác?

- Cũng là loại thế giới Tru Tiên này?

. . .

Trong chốc lát, mọi người tràn đầy phấn khởi hỏi thăm.

Ôn Bình nói:

- Ta không nói trước, đến lúc đó các ngươi sẽ biết.

Cùng với âm thanh không cam lòng truy hỏi của mọi người, là âm thanh thở dài mất mát, Ôn Bình tự mình bắt đầu ăn. Hắn ngược lại cũng muốn nói, nhưng ngay cả chính hắn cũng không biết sẽ xuất hiện phim điện ảnh nào, thậm chí còn có xuất hiện phim hay không. Tóm lại, hết thảy chưa có xác định được, bất quá đối với đồ vật để giải trí, Ôn Bình không so đo, tùy tiện ra cái gì cũng được.

Dù sao tại cái thời đại thiếu thốn giải trí này, tới cái game xếp hình Tetris, bọn hắn cũng xem như là bảo bối!

Ôn Bình không nói, Bách Niệm Hương thế mà kích động lên.

- Pháp khí là cái gì? Pháp khí là cái gì vậy?

Nhìn ánh mắt khao khát của nàng, ban đầu Triệu Dịch muốn thành thật nói ra, lại bị Dương Nhạc Nhạc kéo lại, sau đó Dương Nhạc Nhạc lộ ra một cái nụ cười thần bí, học giọng điệu của Ôn Bình nói:

- Trước không nói, đến lúc đó các ngươi sẽ biết. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, pháp khí so với bất kì vũ khí nào ở nhà của ngươi đều lợi hại hơn. . . Trước mắt, toàn bộ tông môn cũng chỉ có bốn kiện!

- Bốn kiện!

Bách Niệm Hương nghe xong cái này, lòng hiếu kỳ càng nặng hơn.

Lúc Bách Niệm Hương đang định tiếp tục truy hỏi, lời của Ôn Bình truyền đến:

- Bách Niệm Hương, sau khi ăn xong ngươi ở lại một chút, đem thuốc của sư phụ ngươi đưa xuống núi.

- Vâng, Tông chủ.

Bách Niệm Hương gật đầu, sau đó trợn mắt nhìn Dương Nhạc Nhạc một chút.

Nàng quyết định, bên trong “ Kẻ thù” của mình nhất định phải tăng thêm Dương Nhạc Nhạc, học tốt Ngự Kiếm Thuật, người có trong danh sách, phải đánh bại từng người từng người một.

Nhưng vào lúc này, Ôn Bình tay gắp thức ăn bỗng nhiên dừng lại.

Bên tai, giọng nói của hệ thống vang lên:

- Có người xông vào mê trận! Tất cả có ba người, hai tên Trấn Nhạc cảnh. . .

- Sáng sớm liền không thoải mái sao?

Ôn Bình đứng dậy, để chén đũa xuống, hướng phía bậc thang đi đến. Mọi người thấy Ôn Bình bỗng nhiên đứng dậy, nhớ tới lời Ôn Bình vừa thốt ra, lúc Ôn Bình xuống lầu cũng đều đứng lên, đến gần cửa sổ.

Từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống, chỉ thấy Ôn Bình trực tiếp rời khỏi Trù phòng hướng Chủ điện đi đến.

- Tông chủ ngay cả cơm cũng chưa ăn liền đi, tuyệt đối có việc lớn!

Trong đám người, cũng không biết ai nói câu đó, bên trong lầu hai hơn phân nửa người liền đi theo xuống lầu.

Ngay tại lúc đó, tại bên trên ngàn bậc thềm, ba người Loan Nguyệt cùng Tử Nhiên chậm rãi hướng phía trên núi đi đến, khoảng cách giữa mấy người rất gần, chỉ cách mấy bước chân mà thôi.

Đương nhiên, đây là Tử Nhiên cố ý dặn dò, bảo Loan Nguyệt nhất định phải theo sát phía sau.

Đi lên vài chục bước, không thấy bất kỳ dị thường, trong lòng Loan Nguyệt liền không còn loại tâm lý cảnh giác kia. Ngược lại cảm thấy Tử Nhiên có khả năng là khuếch đại sự thật, Bất Hủ tông làm sao có thể có mê trận cao cấp như vậy? Mê trận khiến ngay cả Tử Nhiên cũng không nhìn ra mánh khóe, Thiên Địa hồ nói không chừng không tồn tại, huống chi một cái Bất Hủ tông nho nhỏ ở Đông hồ, lại nói tiếp, có thể bố trí mê trận loại này, tại sao lại cố ý đi Hải Long Sơn tìm Tử Nhiên giúp chế tác Tam Tinh Tuyền Qua Đồ?

Này không vẽ rắn thêm chân sao?

Tuy vậy, nàng hết sức thông minh, không có đem những lời này nói thẳng ra, chỉ nói một câu.

- Tử Nhiên đại sư, xem ra ngài quá xem trọng Bất Hủ tông này rồi, cái mê trận này cũng chỉ đến thế.

Tử Nhiên ngắm nhìn bốn phía vài lần, tìm kiếm nơi nào có khả năng xuất hiện Long Bích Văn, nói:

- Lời ấy của ngươi sai rồi, cái mê trận này quả thật có nhiều chổ lão thân cũng không hiểu, tuy nhiên chúng ta không có người dẫn dắt, trực tiếp xông tới, đến bây giờ đều không có thay đổi gì, có khả năng nó chỉ là một cái tàn trận. Trước kia, được cường giả lưu lại, hiện tại Bất Hủ tông hẳn là không có năng lực thôi động nó.

Hắc Sơn lộ vẻ hưng phấn, nói:

- Tử Nhiên đại sư thế mà lại có hứng thú? Không bằng nghĩ biện pháp nghiên cứu một chút, nếu là có thể nghiên cứu triệt để, có khả năng làm cho tạo nghệ bày trận Long Bích Văn của ngài tăng thêm một bước.

- Nếu như ngài mở miệng muốn nghiên cứu mê trận này, chắc hẳn Tông chủ Bất Hủ tông kia cũng sẽ không dám không đáp ứng.

Tử Nhiên thế nhưng là Tam Tinh Tuyền Qua thần tượng, thử hỏi ở Thiên Địa hồ có ai không muốn giao hảo, không muốn để cho nàng ghi nhớ ân tình?

Nghe được lời của hai người, Tử Nhiên trong lòng bất đắc dĩ cười một tiếng.

Hai người bây giờ còn có tâm trạng thanh thản đi quan tâm chuyện này?

Hiện tại bọn hắn không phải càng nên quan tâm sự tình của Bách Niệm Hương sao?

Liên quan tới việc này, nàng cũng không có ý định nói gì, không muốn can thiệp người của Tiềm Long tông làm việc, cũng không muốn thay Bách Niệm Hương quyết định giúp. Nàng sẽ chỉ tôn trọng Bách Niệm Hương bởi vì nàng cảm thấy nhân sinh của một người nên do tự mình làm chủ. Khi nàng còn bé đã không có tự do, nàng không muốn nhìn thấy Bách Niệm Hương cũng giống như vậy.

Tử Nhiên nói tiếp:

- Nếu như nó là tàn trận, kỳ thật giá trị nghiên cứu cũng không cao. Coi như nghiên cứu triệt để, cũng không cách nào dựa theo cách thức của nó bố trí ra mê trận hoàn chỉnh, cho nên tàn trận này đúng là cùng rác rưởi không hơn không kém. . .

Tiếng nói dừng lại, trong lúc Tử Nhiên lơ đãng quay đầu, một màn yên lặng lại tới.

Vốn dĩ nên ở sau lưng, ba người Loan Nguyệt, Hắc Sơn cùng Hắc Vũ không thấy!

Đi phía bên trái xem, không thấy tung tích ba người, hướng phải cũng không thấy bất kỳ bóng dáng nào của ba người, đi phía trước, về sau vẫn như cũ như thế. Ba người tựa như đột nhiên biến mất tiêu.

Trong nháy mắt, một cỗ cảm giác xấu lập tức kéo tới.

Nàng lúc này mới ý thức được, hóa ra mê trận này căn bản cũng không phải là tàn trận, mà là một cái mê trận hoàn chỉnh. Có thể đem tất cả mọi người trong nháy mắt đều tách ra, lại để cho nàng căn bản không phát hiện ra được, mê trận này ảo diệu đã vượt qua dự liệu của nàng. Ít nhất, trong thời gian nàng đi lại ở Thiên Địa hồ, chứng kiến đủ loại trận pháp của các loại thế lực, chưa bao giờ xuất hiện qua một cái mê trận tinh diệu như thế.

Ngay tại lúc đó, trong mê trận.

Đối mặt tình huống Tử Nhiên đột nhiên biến mất, ba người Loan Nguyệt đầu tiên là giật mình, ngắm nhìn bốn phía vài lần, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Loan Nguyệt nói:

- Tử Nhiên đại sư đâu rồi?

Hắc sơn nói:

- Đi như thế nào mà đã không còn thấy tăm hơi?

Bọn hắn cũng là hai mắt nhìn bốn phía, làm sao có thể mất dấu được. Lại nói, chỉ có một con đường này , theo lý thuyết không thể lạc được.

Hắc Vũ nói:

- Chắc là Tử Nhiên đại sư không muốn cùng chúng ta trò chuyện một chút, trực tiếp đi lên núi rồi. Với cảnh giới của Tử Nhiên đại sư, khoảng cách ngắn như vậy, chỉ cần mấy hơi thở đã đi đến đỉnh rồi.

Loan Nguyệt gật đầu, nói:

- Xem ra là như vậy. Đều nói Tuyền Qua thần tượng tính tình cổ quái, hôm nay ta xem như thỉnh giáo, không muốn nói chuyện, cũng không thèm gọi chúng ta liền đi.

Trong giọng nói Loan Nguyệt có chút không biết làm sao, cũng có chút buồn bực.

Có thể là địa vị của Tử Nhiên cùng các nàng không giống nhau, dù phiền muộn, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Hắc sơn nói:

- Lên trước núi đi, Tử Nhiên đại sư cùng chúng ta ban đầu cũng không quen không biết, đối xử với chúng ta như vậy, cũng là chuyện đương nhiên mà.

Dứt lời, Hắc sơn lập tức tăng tốc.

Một bước hai bậc thang.

Một đường thẳng đi lên bậc thang cao nhất.

Thế nhưng, bước chân mặc dù nhanh, nhưng bọn hắn không có chú ý rằng cầu thang không bờ không bến.

Nếu như bọn họ quay đầu lại nhìn một chút, liền sẽ biết, đường sau lưng càng ngày càng dài, núi non càng ngày càng cao.

Dựa theo tình huống này, chỉ sợ cả đời này cũng đi không hết.

Bình Luận (0)
Comment