Vân Lam Sơn.
Ôn Bình bước nhanh đi đến trước ngàn tầng bậc thềm, ánh mắt rơi vào trên người Tử Nhiên đang đi lên, cùng với xuyên thấu qua mê trận nhìn về phía ba người Loan Nguyệt.
Mê trận đối với Tử Nhiên mà nói, là có thể lui tới tự nhiên, bởi vì Ôn Bình đem nàng cho vào danh sách trắng, còn ba người khác, thuộc về người xâm nhập, mê trận sẽ đem bọn hắn trực tiếp vây khốn.
- Hệ thống, ta muốn xem tin tức của bọn hắn.
Tiếng nói vừa xong, tin tức đơn giản của ba người xuất hiện ở trước mắt. Ôn Bình nhìn lướt qua, đầu tiên là nhận ra Hắc Vũ, bởi vì Hắc Vũ chính là hắc ngư ngày đó tại Hải Long sơn chở Bách Niệm Hương vượt biển đi mua thiên tài địa bảo. Hai người khác, Ôn Bình chỉ là nhìn thoáng qua lai lịch của bọn hắn —— đến từ Chân Long hồ Tiềm Long tông, cũng chính là thế lực sau lưng Bách Niệm Hương.
Dù nói thế nào, Bách Niệm Hương hiện tại là đệ tử Bất Hủ tông, Tiềm Long tông cũng tính là bằng hữu, không phải là kẻ thù.
Ôn Bình lúc này đem ba người cũng đặt vào trong danh sách trắng, từ trong mê trận thả ra, đồng thời tự lẩm bẩm:
- Còn tưởng là Bách Tông liên minh phái người đến kím phiền phức.
Cũng ngay lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói của Bách Niệm Hương.
- Sư phụ.
Bách Niệm Hương khi nhìn thấy Tử Nhiên đang từ bậc thang đi lên, vội vàng chạy xuống nghênh đón, sau đó một tay kéo tay Tử Nhiên, dìu Tử Nhiên chậm rãi đi lên.
Tử Nhiên đầu tiên là hướng về phía Bách Niệm Hương mỉm cười, sau đó liền đem ánh mắt dời về phía Ôn Bình, nói ra:
- Ôn Tông chủ, ba người bọn họ đều là theo ta tới, vẫn xin mời ngươi đem ba người thả ra khỏi mê trận, miễn cho phát sinh ra hiểu lầm không cần thiết.
Tử Nhiên không có nói quá rõ, cũng không có điểm tên chỉ họ, tuy nhiên nàng biết rằng Ôn Bình nhất định hiểu nàng nói gì.
Mê trận này nếu có thể thôi động, Ôn Bình tất nhiên là người nắm trận, trong trận muốn mệt chết người nào, không có ai so với hắn rõ hơn.
- Tử Nhiên đại sư, lần sau nói với bọn họ một chút, đừng xông loạn lên Bất Hủ tông.
Ôn Bình vừa nói xong, ba người Loan Nguyệt liền từ trong mê trận đi ra, lại một lần nữa đứng ở trên bậc thềm.
Tử Nhiên vừa quay đầu lại, bóng dáng ba người Loan Nguyệt liền đập vào mắt, sau đó liền nghe Loan Nguyệt bỗng nhiên mở miệng:
- Tử Nhiên đại sư, tại sao ngài lại trở về rồi?
Nghe được câu này, Tử Nhiên bất đắc dĩ cười một tiếng, cười vì Loan Nguyệt ngốc, tuy vậy sau khi cười xong liền là có một phần lau mắt mà nhìn đối với Bất Hủ tông. Thời điểm này, nàng mặc kệ là Bất Hủ tông, hay Ôn Bình, đều coi trọng hơn hai ngày trước rất nhiều.
Có loại mê trận tinh diệu để Trấn Nhạc cảnh cũng không phát giác ra, lâm vào mơ mơ màng màng này, Thiên Địa hồ chỉ sợ không có cường giả có thể công lên núi.
Khó trách lúc trước, lúc Ôn Bình nghe nói Bách Tông liên minh phát động liên quân, hắn mặt không đổi sắc, tựa như không hề quan tâm.
Mê trận tinh diệu như vậy, nếu như không phải tàn trận, mà là một cái trận pháp hoàn chỉnh, giá trị nghiên cứu là lớn lắm! Nếu có thể đem cái mê trận này hoàn toàn nhìn thấu, nàng chắc chắn có thể tại bên trên Tuyền Qua thần tượng chi đạo càng tiến thêm một bước.
Điều này sức hấp dẫn cũng không nhỏ như việc khôi phục lại tay!
Tiếp đó, nàng liền nhớ tới Ôn Bình mời chào nàng, một cỗ xúc động muốn nhập tông theo sau kéo tới.
Bất quá rất nhanh liền bị ức chế đi xuống.
Mê trận tuy tốt, nhưng vì nghiên cứu nó mà gia nhập Bất Hủ tông, luôn cảm thấy không có lời.
- Tử Nhiên đại sư.
- Tử Nhiên đại sư.
Tại đỉnh núi, giọng nói của đám người Vân Liêu truyền đến.
Tử Nhiên mỉm cười quay lại bắt chuyện, cùng với Bách Niệm Hương chậm rãi bước đi lên đỉnh núi.
Mấy người Loan Nguyệt vừa nhìn thấy Bách Niệm Hương mặc quần áo Bất Hủ tông, sắc mặt có chút khó coi, đem sự tình vừa rồi trực tiếp ném sau đầu, bước nhanh chạy tới.
Loan Nguyệt nói:
- Tiểu thư, ngài cái này. . . Trời ơi..! Người tại sao có thể ngay cả nói đều không nói một tiếng liền gia nhập thế lực khác, người thế nhưng chính là người của Tiềm Long tông, việc này nếu như để Tông chủ biết, Tông chủ phỏng chừng phải nổi giận điên lên.
Bách Niệm Hương liếc nhìn Loan Nguyệt một chút, chán ghét lên tiếng nói:
- Đi mất! Là ngươi nói nhiều. Ta cũng không phải thoát ly Tiềm Long tông, ta không phải vẫn lấy họ Bách sao? Liền nhập tông học thứ gì, ngươi có phiền hay không?
- Thế nhưng trên đầu người từ đầu đến cuối vẫn treo ba chữ Tiềm Long tông, nếu để cho thế lực khác biết ngài gia nhập một cái thế lực nhỏ tại Đông hồ, toàn bộ Tiềm Long tông đều sẽ bị đem ra làm trò cười, đến lúc đó Tông chủ trách tội xuống, tiểu thư người sẽ liên lụy Bất Hủ tông này.
Loan Nguyệt cũng thông minh, biết nói ra thiệt hại tác dụng cũng không lớn, lấy thân phận của Bách Niệm Hương nói nàng cũng không nghe, cho nên liền lấy sự tình Bất Hủ tông mà nói.
Bách Niệm Hương dù sao tuổi cũng còn nhỏ, xúc động có thể làm cho nàng gia nhập Bất Hủ tông, khó nói nàng sẽ không muốn Bất Hủ tông xảy ra chuyện gì.
Nàng tối hôm qua chuẩn bị một đêm, đây là khả năng duy nhất nàng nghĩ đến có thể khiến Bách Niệm Hương hồi tâm chuyển ý.
Bách Niệm Hương thở dài, vẫn như cũ dùng thái độ chán ghét nói:
- Ngươi có phiền hay không hả. . . Ta gia nhập Bất Hủ tông là có thứ cần học, được rồi, nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu. Chuyện này chính ta sẽ cùng phụ thân nói, ngươi nên làm gì liền đi làm đi. Nhiệm vụ của ngươi không phải đem chúng ta đưa đến thành Thương Ngô sao? Hiện tại đã đến, các ngươi cũng đi đi. Sáng sớm vo vo ve ve, một bộ dạng giống con ruồi làm người ta phiền phức.
Nàng hết sức không thích đám người Loan Nguyệt này, từ nhỏ liền chán ghét nhìn mặt những người này, luôn luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng.
Bất Hủ tông không khổng lồ bằng Tiềm Long tông thì làm sao?
Có thứ để học là đủ rồi!
Học hỏi cũng phải nhất định chia ra cao thấp sang hèn sao?
Không phải bên trong thế lực tứ tinh bố trí Mạch thuật, công pháp, nàng liền không thể đi học sao?
Ngay từ lúc còn bé, những thứ nàng muốn học, những thứ nàng ưa thích, những người này vẫn ngăn cản, nói những vật kia không phù hợp với thân phận của nàng, hiện tại nàng đã trưởng thành, vẫn còn muốn dùng một trò này tới để trói buộc nàng?
Ba chữ —— không thể nào!
Thấy Loan Nguyệt bị nói đến ngậm miệng không trả lời được, Hắc sơn vội vàng ở một bên nói tiếp:
- Tiểu thư, người không vì mình cân nhắc, cũng nên vì Bất Hủ tông những người này cân nhắc chứ? Bọn hắn mới có Luyện thể cảnh, cao nhất không quá Thần Huyền cảnh, tại trước mặt Tiềm Long tông, bọn hắn quá nhỏ bé.
- Đủ rồi!
Bách Niệm Hương triệt để nổi giận.
Lại bộ dáng này!
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ uy hiếp, còn có cách khác sao?
Nhưng Hắc Vũ vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục muốn nói, vừa mở miệng, liền bị một thanh âm cắt đứt:
- Tiểu thư ——
Lần này, cắt ngang hắn không phải là Bách Niệm Hương, cũng không phải Tử Nhiên, mà là Ôn Bình.
- Nói đủ chưa? Nếu như tới Vân Lam Sơn chỉ vì nói những lời nhảm nhí như thế, vậy mời xuống núi cho.
Tiếng nói vừa ra, hai người Loan Nguyệt, Hắc sơn tầm mắt đồng thời tập trung tại trên thân Ôn Bình ---- -- -- thoạt nhìn tuổi tác cùng Bách Niệm Hương không sai biệt lắm, người tại trước mặt bọn hắn nhỏ bé đến không thể nhỏ bé hơn.
Tử Nhiên lúc này cũng không nghĩ tới Ôn Bình sẽ bỗng nhiên xen vào, đồng thời nói ra câu nói đuổi người.
Xuất phát từ nguyên nhân không muốn nhìn thấy tranh cãi, vốn định khuyên Loan Nguyệt một tí, dù sao tại trong mê trận, nếu như đánh nhau, các nàng là vô cùng thua thiệt. Nhưng lời khuyên nhủ đã chậm, mặt Loan Nguyệt nhất thời tối sầm lại, nhìn chằm chằm Ôn Bình, giọng lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?
Ôn Bình chẳng qua là hời hợt trả lời:
- Nể ngươi là người Bách Niệm Hương mang tới, hôm nay ta cho Bách Niệm Hương mặt mũi, không tính toán với ngươi. Chính mình xuống núi, ta coi như sự tình vừa rồi chưa từng xảy ra.
Bách Niệm Hương hiện tại đã là người của Bất Hủ tông, bất kể là ai đến, đều không thể mang nàng đi, hắn người Tông chủ này, không chỉ cần cho Bách Niệm Hương một môi trường để mạnh lên, vẫn phải bảo vệ sự tự do của nàng.
Sợ là cha mẹ của nàng đến, đều không thể mang Bách Niệm Hương đi, bởi vì Bách Niệm Hương căn bản không nguyện ý rời đi Bất Hủ tông!
Loan Nguyệt sau khi nghe xong, lạnh giọng cười một tiếng, nói:
- Ha ha, thật lâu rồi. . . Ngươi là người đầu tiên dám nói với ta những lời như vậy, chúc mừng ngươi, thành công chọc phải một người mà ngươi không chọc nổi.
Nói xong, Loan Nguyệt cũng không có vội vã tức giận, mà là nhìn về phía Bách Niệm Hương đứng một bên.
Nàng đang đợi Bách Niệm Hương nói một câu.
Nếu như lúc này Bách Niệm Hương thỏa hiệp, chuyện này liền bỏ qua.
Nếu như không nguyện ý, Ôn Bình vô lễ, chính là cái cớ hay nhất để nàng động thủ!