Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 553 - 【Vip】 Tính Nôn Nóng Của Long Kha Lên Sàn

【VIP】 Tính nôn nóng của Long Kha lên sàn 【VIP】 Tính nôn nóng của Long Kha lên sàn

Nàng đợi câu nói này của Bách Niệm Hương.

Nếu như lúc này Bách Niệm Hương thỏa hiệp, vậy thì chuyện này sẽ bỏ qua.

Nếu như không muốn, vậy là sự vô lễ của Ôn Bình, vậy thì đây sẽ là lý do tốt nhất để nàng ra tay!

Bách Niệm Hương nói:

- Tông chủ, thật ngại quá… Ngài mang các vị trưởng lão, sư huynh sư tỷ về ăn cơm đi ạ, việc ở đây ta sẽ giải quyết, tuyệt đối không tạo phiền phức cho ngài và Bất Hủ tông đâu.

Nói như thế, một là Bách Niệm Hương sợ Ôn Bình lại nói ra những lời xúc động nữa, dẫn đến mâu thuẫn giữa hai bên sẽ lại trở nên gay gắt. Hai là cũng có một số lời, một số chuyện đối mặt với những người ở đây nàng nói không được, cũng làm không được.

Nhưng Ôn Bình lại không có ý muốn rời đi, ngược lại lên tiếng:

- Nếu đã ở tại Bất Hủ tông, những loại chuyện này thân là tông chủ ta sẽ giúp ngươi xử lý. Bất kể là ai muốn khiến ngươi đi, không có sự động ý của ta đều không thể được!

Sau khi nói ra những lời này, đầu tiên là Tử Nhiên nét mặt hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ, thầm nghĩ Ôn Bình còn quá trẻ, đã đề cao bản thân rồi. đối với Tiềm Long tông mà nói, đừng cho rằng đều là thế lực Tứ Tinh, thật ra tương đương với khoảng cách của những thế lực Tứ Tinh với thế lực Tam Tinh. Bất Hủ tông ngay cả Thiết Sơn các còn không cách nào rung chuyển được, thì làm sao địch nổi Tiềm Long tông?

Chỉ là bởi vì có sự tồn tại của mê trận, Tử Nhiên cũng không lo lắng gì, ít nhất tính mạng của Ôn Bình sẽ không bị uy hiếp.

Những chuyện khác, nàng không muốn để ý đến.

Miễn cho chính mình càng quấn chặt với Tiềm Long tông, cuối cùng biến thành cục diện không thể tách ra, lúc đó không gia nhập Tiềm Long tông, cũng tương đường với việc đã gia nhập Tiềm Long tông.

Mà Bách Niệm Hương nghe câu nói của Ôn Bình, sắc mặc cũng theo đó thay đổi rồi, trong lòng tuy có chút ấm áp, nhưng nhiều hơn là lo lắng, sau đó đôi mắt nhìn về khuôn mặt của Loan Nguyệt. Quả nhiên, lông mày đã xoắn lại, một sự phẫn nộ hừng hực như muốn xông ra ngoài từ đuôi lông mày.

Bách Niệm Hương vội vàng nói:

- Loan Nguyệt, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi ra tay, ta không chỉ không quay về Tiềm Long tông, còn khiến ngươi phải trả giá!

Loan Nguyệt lên tiếng nói:

- Tiểu thư, ta cũng là muốn tốt cho ngươi, vì muốn tốt cho Tiềm Long tông. Nếu người đã không đồng ý rời khỏi Bất Hủ tông, vậy cũng không trách được bọn ta. Tử Nhiên đại sư cần chữa tay, Ôn Bình này ta không động vào được, nhưng những người khác…

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ba mạch môn màu gỗ theo đó mở ra, một cố khí tức của Trấn Nhạc cảnh lập tức xông ra.

Khách quan mà nói, cho dù là cảnh giới của Vân Liêu còn có cảnh giới của Chiêm Đài Thanh Huyền, thì sự hiện diện của bọn họ đều rất nhỏ bé.

Bách Niệm Hương biến sắc, những lúc này đã nghe thấy tiếng thì thầm của đám người Dương Nhạc Nhạc truyền đến.

Không thấy sợ hãi.

Không thấy kinh ngạc.

Dường như tất cả chính là giống như gió thổi qua đỉnh núi trong sáng nay vậy, bình thản không có gì khác lạ

- Thực muốn ra tay?

- Ngươi nói tông chủ có giết nàng ta không?

- Đoán chừng tông chủ gặp khó khăn rồi, bọn họ nói sao cũng là Tiềm Long tông đó, là người của Bách Niệm Hương sư muội…

Ôn Bình lại mở miệng:

- Ta chỉ nói một lần cuối cùng, thu hồi mạch môn lại, sau đó xuống núi đi. Ta nể mặt Bách Niệm Hương, chuyện hôm nay ta có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, nếu không các ngươi sẽ vĩnh viễn không cần đi nữa.

Đương nhiên, giết nhất định là sẽ không giết.

Dù sao cũng là người của Bách Niệm Hương.

Bách Niệm Hương hiện tại là đệ tử của Bất Hủ tông.

Chỉ là, đi khẳng định đi không được rồi, hoặc là đi theo khỉ đột Xích Mục trồng Kiến Mộc, hoặc là theo Triệu Doanh đi trồng linh mễ, tóm lại đợi đến ngày nào mà tâm tình bản thân tốt rồi, hắn mới có thể rời khỏi Bất Hủ tông.

Loan Nguyệt nói tiếp:

- Tiểu tử, lời này nên là ta nói. Nếu như để tiểu thư nhà ta ra khỏi Bất Hủ tông, chuyện hôm nay ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra. Ta cũng nể mặt của Tử Nhiên đại sư, đối với chuyện cũ của ngươi cũng sẽ bỏ qua, Nếu không các trưởng lão, đệ tử của ngươi…

Loan Nguyệt không nói gì thêm nữa, nhưng mà cho dù chưa nói xong, nàng tin tưởng Ôn Bình đã biết cũng đã hiểu.

Sau khi nhận được câu trả lời, Ôn Bình bất đắc dĩ cười:

- Bỏ đi, ngươi không muốn đi thì không đi vậy, vừa hay Bất Hủ tông đang thiếu người.

Dứt lời, Ôn Bình đinh thả Ác Linh kỵ sĩ ra, nhưng ngay lúc này, sau lưng một khí tức quen thuộc lặng lẽ đến gần.

- Gây chuyện?

Âm thanh của Long Kha truyền đến.

Ánh mắt mọi người đều tập trung qua bên đó, đám người Dương Nhạc Nhạc nhìn qua, trên mặt lập tức hiện lên vẻ đắc ý, sau đó trong lòng thầm nghĩ xem sự náo nhiệt của đám người Loan Nguyệt.

- Triệu trưởng lão.

- Triệu trưởng lão, bọn họ nói muốn đụng đến chúng ta.

Mấy người cười hì hì đổ dầu vào lửa.

Trong mắt Long Kha hiện lên tia sáng, miệng thốt ra một câu:

- Ồ? Muốn động đến chúng ta! Vừa hay, vừa ăn cơm xong muốn hoạt động một chút.

Ôn Bình đang muốn ngăn nàng, nhưng Loan Nguyệt đã mở miệng trước rồi,

- Lại thêm một người, vừa hay không cần mất công ta đi tìm.

Vừa nói xong, Hắc Sơn cũng theo đó mở ra mạch môn, vẫn như cũ là ba cái mạch môn, khí tức khổng lồ phóng ra cũng không kém Loan Nguyệt bao nhiêu. Ôn Bình vừa xoay đầu, vội vàng mở ra mê trận, đem hai người từ trong danh sách trắng cắt đi.

Khi danh sách trắng nhỏ lại, mê trận lập tức bao phủ lấy hai người họ, trực tiếp cuốn hai người vào trong, không thấy tông tích.

Cũng chỉ trong nháy mắt này, ba mạch môn màu vàng của Long Kha cũng theo đó mà mở ra, khí tức của Trấn Nhạc thượng cảnh liền ập đến. Khí tức của hai người Loan Nguyệt trước mặt Long Kha mà nói, giống như sự khác biệt giữa ánh sáng của ngôi sao so với ánh sáng của mặt trăng vậy.

Tử Nhiên thấy một màn như thế, sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng nổi lên sự lo lắng, miệng không tự chủ mà thốt ra bốn chữ,

- Trấn Nhạc thượng cảnh!

Trấn Nhạc thượng cảnh là nhiệm vụ đứng trên đỉnh của Thiên Địa hồ, sự tồn tại của bọn họ, có thể khiến cho một thế lực đứng đầu Tứ Tinh biến thành thế lực đứng đầu Tứ Tinh. Nàng cho rằng Bất Hủ tông chỉ là thế lực Tam Tinh tiêu chuẩn, bây giời nàng mới biết bản thân sai rồi!

Sai hoàn toàn!

Cũng đã hiểu vì sao Ôn Bình không giống những tông chủ khác gặp nàng thì khách khí, không giống những tông chủ khác lúc chào mời nàng đều có cảm giác chiêu hiền đãi sĩ.

Hóa ra vì có thực lực như thế này!

Tiếng của Long Kha truyền đến,

- Tông chủ, ngươi đem người đưa đi đâu rồi hả?

Ôn Bình bất đắc dĩ liếc mắt qua nói:

- Bọn họ là người của Bách Niệm Hương, ngươi đánh qua chính là muốn dùng sát chiêu, ta đuổi bọn họ đi, chẳng lẽ đợi một ngươi một cước đá chết bọn họ sao?

Linh thể của bản thân mạnh bao nhiêu, trong lòng không biết sao?

Chậm một chút, hai người bọn họ đều không sống nổi.

Bách Niệm Hương mới nhập môn, liền giết người của nàng, nhiều hay ít cũng không được.

- Vô vị…

Long Kha thu hồi mạch môn, cũng thu hồi cái khí thế mạnh mẽ kia,

- Ăn cơm xong rồi, đây là của ngày hôm nay.

Long Kha tiến lên, đưa năm viên bạch tinh qua – đại biểu cho việc hôm nay nàng ở Phong chi cốc hết 5 canh giờ.

Nhưng mà trước khi đi không quên nói với Bách Niệm Hương một câu,

- Tiểu cô nương, nói với người của ngươi, đừng có đến kiếm chuyện nữa, tông chủ không phải mỗi ngày đều rảnh rỗi đâu. Lúc mà tông chủ không rảnh, ta có thể một cước trực tiếp giẫm chết người rồi.

Bách Niệm Hương như trong mộng tỉnh lại, vội vàng gật đầu,

- Triệu trưởng lão, ta đảm bảo bọn sẽ không đến nữa đâu.

Dứt lời, trong lòng Bách Niệm Hương vội vàng xẹt qua sự vui mừng.

Hóa ra Bất Hủ tông còn có cường giả mạnh như phụ thân của nàng, hơn nữa tông chủ có thể trong nháy mắt di chuyện năng lực Trấn Nhạc cảnh, bây giờ ai có thể đến mang nàng đi? Ai dám đến mang nàng đi? Ai dám nói nàng gia nhập Bất Hủ tông là mất mặt?

Nếu có người nói như thế, vậy thì để bọn họ kêu một Trấn Nhạc thượng cảnh đến! Kêu không được thì phải ngậm miệng rồi!

Ôn Bình ở một bên lắc đâu, không có nhìn Long Kha nhiều, ánh mắt quyét qua đám người Dương Nhạc Nhạc ở sau lưng, nói:

- Đều giải tán đi, đều đi ăn cơm của các ngươi đi, sau khi ăn xong tập hợp ở Ngàn Bậc Thềm.

- Vâng!

Mọi người cùng lên tiếng trả lời, trong lòng xẹt qua sự thất vọng – không đánh nhau, không có kịch xem rồi!

Bình Luận (0)
Comment