Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 554 - 【Vip】 Tử Nhiên Nhập Tông

【VIP】 Tử Nhiên nhập tông 【VIP】 Tử Nhiên nhập tông

Ngay lúc đó, hai người Loan Nguyệt đã nhìn thấy bản thân đứng ở dưới núi Vân Lam, mơ hồ rồi. Vừa nghiên đầu, đã thấy phía sau lưng là tấm bia kiếm của Bất Hủ tông, lại ngẩn người rồi! Sau đó Loan Nguyệt vội vàng nhéo mặc Hắc Sơn một cái.

- Aaa… Đau! Ngươi làm cái gì thế?

Hắc Sơn vội vàng xoa xoa mặt mình.

Loan Nguyệt nói:

- Chúng ta không ngủ quên chứ, sao lại quay về dưới chân núi rồi? Mới nãy không phải đang trên đỉnh núi của Bất Hủ tông sao?

Hắc Sơn hỏi:

- Làm sao bây giờ?

Loan Nguyệt quay người lại, hướng về phía Nghìn Bậc Thềm mà đi,

- Đi lên!

Nhưng lúc hai người mới xông vào trong Nghìn Bậc Thềm, chưa qua được mấy hơi thở lại bị đi xuống rồi.

Vẫn như cũ đứng bên cạnh tấm bia kiếm.

- Có chuyện gì xảy ra? Chúng ta rõ ràng là đã đi lên rồi mà?

- Làm sao đi lên lại ra khỏi tông môn đây!

Hai người đều bị mơ hồ rồi!

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên khỉ đột Xích Mục xuất hiện bên cạnh Nghìn Bậc Thềm, ngăn hai người lại, nói:

- Được rồi, hai tên ngu ngốc này. Đây là mê trận xung quanh Bất Hủ tông, chỉ dựa vào hai người các ngươi, nếu như bị bao vây, thì cả đời này đừng mơ mà ra khỏi. Nên làm gì thì làm đi, đừng có tự làm mình khó chịu… Chưa thấy ai ngu ngốc như thế này hết trơn.

Dứt lời, khỉ đột Xích Mục nâng xà beng đi lên trên núi.

Loan Nguyệt giận dữ, đuổi theo,

- Ngươi!

Nhưng cũng dừng tại biên giới lên núi mà thôi, không dám đi lên vài bước, bởi vì nàng có chút sợ hãi cái mê trận này.

Nếu thật sự bị vây trong đó, làm sao bây giờ?

Sau khi im lặng một hồi, chỉ có thể lựa chọn xoay đầu rời đi.

Phòng bếp.

Sau khi Ôn Bình đưa Tử Nhiên vào bếp, để Bách Niệm Hương bê Hải Niệm Nùng trà đem qua, hắn thì đi ăn tiếp linh mễ còn chưa ăn xong. Theo đó, tiếng hoan hô và tiếng cười lại lần nữa vang lên ở tầng hai của phòng bếp.

Tử Nhiên ở trong thời gian này, không nói một lồi, từ từ thu hồi ánh mắt cao ngạo của mình lại, bắt đầu xem xét thật kĩ Bất Hủ tông. Lúc này đây nàng mới phát hiện, khắp nơi ở Bất Hủ tông đều không tầm thường, mọi thứ đều khiến người khác kinh hãi.

Thậm chí ngay cả đất ở dưới chân, cỏ bên đường, cây trong rừng, đều hoàn toàn không giống nhau.

Lại nghĩ đến cái mê trận tinh diệu kia, cùng với cường giả Trấn Nhạc thượng cảnh, lòng của nàng xuất hiện sự rung động khác biệt.

Càng cẩn thận cảm nhận, nàng càng phát hiện cái quan niệm bảo thủ của mình, hóa ra ếch ngồi đáy giếng luôn là nàng.

Ôn Bình nhìn thì chưa có đủ sự thành thục của một tông chủ, không hiểu chiêu hiền đãi sĩ, nhưng Ôn Bình lại nắm trong tay một tông môn không tầm thường như thế này, và có được trợ thủ là một cường giả Trấn Nhạc thượng cảnh. Vả lại, hắn còn có khí phách ngồi ăn cơm chung bàn với đệ tử, chỉ một điểm này, chính là không có một tông chủ của bất cứ thế lực nào có thể làm được.

Còn có, tông môn này tuy rằng có phân chia trưởng lão, đệ tử, nhưng nhìn lại thì giống như một gia đình.

Trưởng lão không xa rời quần chúng.

Giữa đệ tử với nahu cũng không đối địch với nhau.

Loài cảm giác này, rất khác biệt.

Khó trách Bách Niệm Hương mới đến đây có một ngày, lại chưa từng nói một câu khó thích ứng, cũng không oán thán một câu.

Phải biết rằng, lúc nàng mới đến núi Hải Long, khuôn mặt đờ đẫn cả nửa tháng trời, sau này mới từ từ thích ứng được.

Sau khi Ôn Bình đi xuống từ phòng bếp, Tử Nhiên từ bàn đá đứng lên, nói:

- Ôn tông chủ, lão thân nghĩ xong rồi.

- Cái gì?

Ôn Bình nhìn về phía Tử Nhiên, có chút khó hiểu, bởi vì trạng thái của Tử Nhiên như biến thành một người khác vậy.

Trước đây, cho dù như thế nào, Tử Nhiên đối với hắn đều là bộ dạng của một nhân vật lớn, tuy dễ gần nhưng vẫn để lộ cảm giác xa cách như cũ. Nhưng bộ dạng hiên nay, bà ta giống như một lão phu hiền lạnh vậy.

Giữa hai người không có cảm giác xa cách.

Tử Nhiên nói:

- Lão thân nghĩ thông suốt rồi, sau này sẽ theo Ôn tông chủ, nếu như Ôn tông chủ có việc cần đến lão thân, cứ việc nói ra. Nếu như tông môn có việc cần lão thân, cũng cứ việc phân phó.

Nghe xong lời này, Ôn Bình vui mừng, cười nói:

- Tử Nhiên đại sư… Không Tử Nhiên trưởng lão, hoan nghênh gia nhập Bất Hủ tông.

Cùng lúc đó, Ôn Bình vội hỏi hệ thống:

- Hệ thống, Tuyền qua thần tượng vào cửa, cần nộp phí nhập tông không?

Hệ thống lên tiếng,

- Đương nhiên cần, mời kí chủ dựa vào cảnh giới mà thu. Cảnh giới của Tử Nhiên là bán bộ Trấn Nhạc, trực tiếp theo tiêu chuẩn của Trấn Nhạc hạ cảnh mà thu phí nhập tông là được.

- Được.

Ôn Bình gật đầu rồi nói với Tử Nhiên:

- Tử Nhiên trưởng lão, nói với ngươi một chuyện, ở Bất Hủ tông của chúng ta có một quy định, nhập tông cần nộp phí nhập tông. Ngươi muốn gia nhập Bất Hủ tông, cần phải đưa 100 viên bạch tinh.

Tử Nhiên sững sờ

- Vì sao?

Ôn Bình nói:

- Không có vì cái gì hết!

Bách Niệm Hương ở một bên giải thích:

- Sư phụ, người không hiểu rồi. Thật ra con mới đến cũng không hiểu, là bọn sư huynh nhắc nhở con đó. Tông môn làm như thế bởi vì muốn cho chúng ta hiểu phải biết quý trọng, nếu như Bất Hủ tông giống như những thế lực khác, tùy tiện gia nhập, mạch thuận cũng có thể tùy tiện học được, ai sẽ trân trọng cái cơ hội này?

Tử Nhiên hiểu ra gật gật đầu, nhìn về phía Ôn Bình, trong lòng không khỏi liên tục tán thưởng. Nhìn như một quy định hoang đường, lại có ý nghĩa sâu xa như thế. Có người nghi ngờ, hắn cũng không giải thích, dụng ý ở phía sau càng cao thâm hơn.

Khó trách tuy là tông môn, lại có cảm giác như một gia đình, hóa ra Ôn Bình đối với việc quản lý tông môn, có một chiêu tuyệt diệu như thế.

- Tông chủ!

Tử Nhiên lấy trong tàng giới ra 100 viên bạch tinh.

Ôn Bình nhận lấy bạch tinh, cũng từ trong tàng giới lấy ra ly Vô Lượng, đưa tới nói:

- Tử Nhiên trưởng lão, gia nhập Bất Hủ tông rồi ngươi có thể tự tu luyện của mình, hiện tại tông môn không có việc gì cần quản lý. Đây là Hải Niệm Nùng trà, mỗi ngày ngươi rót hai ly ra uống là được, uống xong, tay của ngươi sẽ hoàn toàn hồi phục.

Tử Nhiên gật đầu tiếp nhận ly Vô Lượng, nói:

- Đa tạ tông chủ!

Lúc này, trong lòng của Hắc Vũ đang đứng ở một kia phải gọi là đắng chát, Bách Niệm Hương đã gia nhập Bất Hủ tông, bây giờ Tử Nhiên cũng gia nhập Bất Hủ tông. Những gì bọn họ không muốn thấy ngay thời khắc này đều đã xảy ra rồi.

Sau khi đêm xuống, Hắc Vũ một người xuống núi.

Hắn là người của Tiềm Long tông, mạng này, còn có thành tựu hôm nay đều là Tiềm Long tông cho cả, cho dù Bách Niệm Hương có dụ dỗ hắn như thế nào, hắn cũng chỉ có thể là người của Tiềm Long tông.

Lúc chưa đến khách sạn, đã cảm nhận được một sự tức giận từ trong khách sạn truyền đến, nhanh chóng bước vào khách sạn, trong khách sạn trống rỗng, chỉ có ông chủ và tiểu nhị đang nơm nớp lo sợ trốn ở quầy hàng, khi vừa thấy Hắc Vũ vào liền ném ra ánh mắt cầu xin.

Ba mạch môn của cường giả tức giận, người của phủ thành chủ không dám đến khuyên ngăn, may mà hai người chưa có làm tổn thương đến người của Thương Ngô thành, cho nên Hoàn Thành không có để ý nhiều, chỉ phái người ở phía xa mà quan sát.

Khi Hắc Vũ tiến vào cửa, mành cửa lầu hai của khách sạn bị xốc lên, Loan Nguyệt đùng đùng tức giận xông ra, hai cánh tay đặt trên lan can, xông đến hỏi Hắc Vũ:

- Hắc Vũ, như thế nào rồi?

Hắc Vũ trầm mặc một lúc, trong ánh mắt xẹt lên sự do dự, phải nói như thế nào để Loan Nguyệt không nổi giận, nói:

- Chuyện có chút kì diệu, chúng ta tốt nhất nên mời tông chủ đến đây một chuyến.

Bất Hủ tông có Trấn Nhạc thượng cảnh.

Còn có một mê trận không sợ Trấn Nhạc cảnh.

Tông chủ không đến, những việc này nhất định là không có cách giải quyết rồi.

Loan Nguyệt nói:

- Mời tông chủ cái gì! Nói cho rõ trước đi.

Hắc Sơn cũng theo đó giận dữ nói:

- Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra, nhanh nói đi!

Hắc Vũ bất đắc dĩ chỉ có thể dựa theo sự thật mà nói:

- Sau khi hai vị bị mê trận chuyển xuống chân núi, ở Bất Hủ tông xuất hiện một vị cường giả Trấn Nhạc thượng cảnh, là một nữ nhân, tướng mạo nhìn vẫn còn rất trẻ. Theo đó, Tử Nhiên đại sư cũng lựa chọn gia nhập Bất Hủ tông.

- Cái gì!

- Trấn Nhạc thượng cảnh

Hai người kinh ngạc đồng thanh lên tiếng.

Loan Nguyệt nói:

- Làm sao có thể? Tử Nhiên đại sư sao lại đột nhiên gia nhập Bất Hủ tông? Còn có, một cái thế lực ở Đông hồ nhỏ bé này, làm sao lại có cường giả cỡ như Trấn Nhạc thượng cảnh cơ chứ?

Hắc Sơn lập tức liếc mắt về phía Hắc Vũ, hỏi:

- Ngươi chắc chắn mắt của ngươi không có nhìn lầm?

Hắc Vũ nói:

- Không có. Ba cái mạch môn, khí thế phát ra so với lúc tông chủ mở mạch môn là gần giống nhau.

Hắn chỉ dám nói là gần giống nhau, nếu như nói hắn cảm thấy khí thế của tông chủ phóng ra không mạnh bằng một nữ nhân, hai người Loan Nguyệt há chẳng sẽ nói hắn là bị chí khí của người khác diệt mất uy phong của bản thân, cho nên sau khi suy nghĩ kĩ, hắn chọn không nói ra chuyện này.

Nghe lời nói rất chắc chắn của Hắc Vũ, Loan Nguyệt trậm mặc, không nhịn được mà cắn cắn bờ môi, nói:

- Vậy bây giờ nên làm thế nào?

Hắc Sơn ở một bên suy tư một hồi, nói:

- Hay là truyền tin về tông môn trước đi, báo cáo tông chủ chuyện này. Có mê trận kia ở đó, hai người chúng ta có năng lực cũng không làm gì được, hơn nữa hiện tại nhiều thêm một cường giả Trấn Nhạc thượng cảnh.

Loan Nguyệt nói:

- Trước tiên đi phân hội gần nhất của Bách Tông Liên Minh, mượn chim đưa thư của bọn họ, truyền tin về cho Tiềm Long tông, chim đưa thư của chúng ta quá chậm, vừa đi vừa về ít nhất cũng mất 10 ngày.

Hắc Sơn gật đầu, nói:

- Đi!

Bình Luận (0)
Comment