Nói đi liền đi ngay!
Hai người Loan Nguyệt trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống, sau đó đi ra ngoài cửa. Trông thấy hai người muốn rời đi, ông chủ khách sạn như thả lỏng một hơi, mạnh mẽ ép buộc bản thân đứng lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
- Ngài đi thong thả… Hoan…
Lúc đang muốn nói hoan nghênh lần sau lại đến, liền vội vàng dùng tay của mình bịt miệng lại.
Ám vệ của phủ thành chủ ở xa xa nhìn thấy đám người Loan Nguyệt rời đi cũng theo đó thả lỏng thở ra một hơi dài
Hai người Loan Nguyệt vừa ra khỏi khách sạn, lập tức đi về hướng cửa thành, sau đó muốn đi về phía Hoàng Lê thành. Đối với Đông hồ, tuy bọn họ không hiểu nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng biết một số chuyện, Hoàng Lê thành là nơi đóng quân của Bách Tông liên minh ở Đông hồ, từ đó chim đưa thư có thể đưa về đến Huyền Sắc hồ, từ Huyền Sắc hồ có chim đưa thư đến Trấn Long hồ. Quá trình này tuy có hơi phức tạp, nhưng thời gian là nhanh.
Ba ngày là đủ!
Đi đi về về là hết sáu ngày!
Nhưng lúc vừa đến cửa thành, bên ngoài cách vài trăm mét bỗng nhiên đáp xuống mấyy con Dực tộc đại yêu, bọn chúng đáp xuống ở phía xa, không dám đến gần Thương Ngô thành, dường như sợ hãi sẽ tạo ra sự hiểu lầm gì đó.
Cũng chính vì như thế, người của phủ thành chủ sau khi nhìn một cái cũng không để ý nhiều đến.
Sau đó, từ trên lưng đại yêu nhảy xuống vài người, thân mặc đồng phục của Bách Tông liên minh, từ phía ngoài thành đi đến. Cho dù thoạt nhìn rất tự tin, nhưng ánh mắt nhìn đông nó tây lại làm lộ ra sự lo lắng và sợ hãi của bọn họ.
Loan Nguyệt thấy một màn như thế, trong lòng xẹt qua sự nghi ngờ nói:
- Người của Bách Tông liên minh sao lại đến nơi này? Bách Tông liên minh không phải đang tập hợp liên quân chuẩn bị thảo phạt Bất Hủ tông sao?
Hắc Vũ gật đầu nói:
- Đúng vậy! Lúc chúng ta đến đây, ta tận mắt thấy ở Huyền Sắc hồ đang tập kết đại quân, hơn nữa đã có thời gian cụ thể luôn rồi. Vậy thì Ôn Bình tông chủ Bất Hủ tông cũng đã biết chuyện Bách Tông liên minh tập hợp liên quân, lúc này, Bách Tông liên minh không nên phái người đến đến đây chịu chết nha? Nhìn y phục này, cảnh giới… vẫn là chủ sự của một phân hội đó.
Loan Nguyệt cũng lên tiếng nghi ngờ:
- Không thích hợp.
Dứt lời, lập tức phóng cảm giác ra bên ngoài. Cảm giác của Trấn Nhạc cảnh, lúc quyét về phía Thông Huyền cảnh, căn bản sẽ không để cho Thông Huyền cảnh phát giác ra được, cho nên Bách Tông liên minh không hề nhận ra mọi lời của bọn họ đều bị Loan Nguyệt nghe được.
- Đi chậm một chút!
- Đã rất chậm rồi, ta thề đấy, đây khẳng định là lần đầu tiên trong cuộc đời ta đi chậm đến độ này đó.
- Thu hồi đôi mắt nhìn loạn của ngươi đi, cố gắng để lộ gương mặt tươi cười ra, để bọn họ có cảm giác chúng ta không phải là kẻ địch.
- Nói là nói như thế, nhưng ta thật sự rất sợ! Đông hồ, Minh Kính hồ những nơi này bây giờ ai là người mạnh nhất, chủ sự không phải là ngài không biết chứ.
…
Tiếng thì thầm to nhỏ đều lọt hết vào tai Loan Nguyệt.
Ngay lúc muốn mở miệng nói chuyện với Hắc Vũ, lại bị một câu nói của bọn họ làm cho ngây dại.
- Được rồi, nhìn các ngươi chỉ có chút tiền đồ như thế, Bất Hủ tông có thể tiêu diệt Long Thần môn, sao có thể để ý đến bọn tép riu như chúng ta, bớt nói thì chắc không có chuyện gì lớn đâu, hơn nữa chúng ta là mang theo ý muốn của Bách Tông liên minh đến đó, mục đích là vì cầu hòa, nếu Bất Hủ tông động vào chúng ta, căn bản không thể nào nói nổi.
Người nói chuyện là Mộ Dung Thanh, tên chủ sự duy nhất còn sống sót của Bách Tông liên minh ở Đông hồ.
Lời này lọt vào tai hai người Loan Nguyệt, khiến cả hai hóa thành đầu gỗ, đứng ở cửa thành muốn nhúc nhích cũng không nổi.
Long Thần môn chỉ có một.
Thế lực đứng đầu Tứ Tinh ở Huyền Sắc hồ.
Một tông môn khủng bố có sự tồn tại của Trấn Nhạc thượng cảnh.
Đoàn người của Mộ Dung Thanh trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến làm như thế nào khiến bản thân có thể giữ bình tĩnh, cho nên lúc vào thành, không hề nhìn thấy hai người Loan Nguyệt, trực tiếp chào hỏi người của thủ thành rồi đi về phía Bất Hủ tông.
Người của Bách Tông liên minh đến, tin tức này lập tức truyền đến phủ thành chủ.
Hoàn Thành đối với chuyện này cực kỳ quan tâm, lập tức dẫn người đi về phía chân núi Vân Lam tập hợp.
Cả người Hoàn Thành trang bị đầy đủ một bộ võ trang, sau khi nhảy xuống, mặt không cảm xúc hô lên một tiếng,
- Mộ Dung chủ sự!
Mộ Dung Thanh đứng dưới núi Vân Lam, vội lộ ra nụ cười, nói:
- Hoàn Thành chủ, lần này ta đến không có ác ý gì cả, mà là mang theo thái độ hữu nghị đến đây.
Mộ Dung Thanh vội vàng thể hiện thái độ của bản thân, chỉ sợ sẽ xảy ra hiểu nhầm.
Hoàn Thành đánh giá Mộ Dung Thanh vài lần, sau đó nói,
- Lời này, ngươi nói ta tin hay không tin? Chỉ là, nếu đã mang theo thái độ hữu nghị đến đây, vậy thì đợi ở đây đi, đừng có xông loạn vào bị giết đó, ta không chịu trách nhiệm đâu.
- Tất nhiên!
Mộ Dung Thanh cười gật gật đầu.
Hoành Thành thu hồi ánh mắt, cất bước đi về phía Nghìn Bậc Thềm, cước bộ không khỏi càng lúc càng gấp, âm thanh của áo giáp va chạm với nhau càng lúc càng lớn.
Sau khi đi lên hết Nghìn Bậc Thềm, vội vàng túm lấy Triệu Dịch quét rác hỏi:
- Tiểu tử, Ôn tông chủ đâu?
Triệu Dịch nói:
- Hoàn thúc, ngài có chuyện gì sao?
Hoàn Thành nói:
- Đương nhiên là có chuyện, người của Bách Tông liên minh đều đã ở dưới chân núi rồi, có thể có chuyện, ngươi nhanh gọi Ôn tông chủ ra đây.
Triệu Dịch vừa nghe người của Bách Tông liên minh đến, cũng biết sự việc khẳng định không nhỏ rồi, dù sao Bất Hủ tông và Bách Tông liên minh luôn như nước với lửa.
Thật lâu sau, Ôn Bình mới từ trong chủ điện đi ra.
Vừa ra đến, sau khi nhìn thấy Hoàn Thành cười nói:
- Hoàn thúc, người đây… từ đâu mà ra vậy.
Hoàn Thành không có ý muốn trò chuyện, trực tiếp nói:
- Chủ sự Mộ Dung Thanh của Bách Tông liên minh đang ở dưới chân núi, nói mang theo thành ý hữu nghị đến, ngươi suy nghĩ cẩn thận, có thể có lừa gạt. Cái Bách Tông liên minh này, luôn muốn lật đổ và đàn áp những môn phái tu luyện, càng đừng nói đến phản kháng ý chí của bọn họ, ngang nhiên cho là đúng. Lần này đột nhiên đến đây, ta dám chắc chắn là có gian trá.
Ôn Bình cười nói,
- Thái độ hữu nghị? Việc này thật mới mẻ nha! Ngược lại ta muốn xem xem, Bách Tông liên minh cuối cùng là muốn làm gì.
Vốn dĩ cho rằng đợi đến khi Bách Tông liên minh đến khẳng định là đại quân thảo phạt.
Không nghĩ đến bây giờ lại đi ngược với suy nghĩ của hắn, không chỉ không có đại quân thảo phạt đến, ngược lại lại đến một cái đại sứ hòa bình.
- Tóm lại, cẩn thận!
Hoàn Thành lại nhắc nhở một lần nữa, sau đó đi về hướng xuống núi.
Ôn Bình đứng trước chủ điện, ánh mắt theo đó nhìn xuống dưới, rơi trên người của đám người Mộ Dung Thanh.
Ôn Bình nói:
- Triệu Dịch, đi dẫn bọn người Mộ Dung Thanh lên đây.
Triệu Dịch gật đầu, vội vàng chạy xuống núi
Lần xuống núi này, vừa mở miệng đã nói Ôn Bình chỉ để một mình Mộ Dung Thanh lên núi, Mộ Dung Thanh không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Chỉ là vẫn gắng gượng dũng cảm đi lên.
Đương nhiên, khẳng định là Ôn Bình không muốn gặp trực tiếp Mộ Dung Thanh, vốn dĩ là quan hệ kẻ địch. Hơn nữa Mộ Dung Thanh chẳng qua chỉ là một chủ sự ở Đông hồ, làm sao có thể để hắn muốn gặp mình liền thấy được đây.
Cho nên đến gặp hắn là Tần Sơn
Vừa hay Tần Sơn cùng Mộ Dung Thanh đã gặp nhau rồi.
Mộ Dung Thanh nhìn thấy Tần Sơn, liền lộ ra ý cười, trông đầu tất nhiên là lướt qua hình ảnh Tần Sơn lúc đó – Tần Sơn khi đó, chỉ là một người hầu của Tần gia, ngay cả tư cách nói chuyện với hắn cũng không có, nhưng bây giờ khác rồi, Tần Sơn là một trong số các trưởng lão của Bất Hủ tông, tuy rằng cảnh giới không cao, nhưng có núi dựa phía sau là Bất Hủ tông, vậy thì thân phận địa vị tất nhiên cũng khác rồi.
- Tần trưởng lão!
Mộ Dung Thanh khom người.
Tần Sơn nhìn về phía chủ điện, đối mắt với Ôn Bình đang đứng ở bên cửa sổ một cái, sau đó nói:
- Mộ Dung Thanh, hôm nay ngươi đến đây có chuyện gì?