-Bất Hủ tông, lão phu đến rồi!
Sau khi nói một tiếng nhỏ, Tư Đồ Tu Năng đẩy nhanh tốc độ, giống như một cơn gió xẹt qua rừng rậm.
Bên tai, âm thanh gió thổi qua ngọn cây xào xạc không dứt bên tai.
Trong rừng, Tư Đồ Tu Năng cố gắng tránh bản thân không đụng vào bất cứ nhánh cây nào, đối với Trấn Nhạc thượng cảnh như hắn mà nói, cái này không hề khó khắn.
Lúc gió thổi lay cành cây, kích thích lá trúc. Tư Đồ Tu Năng ngay thời cơ này xuyên người qua, không va chạm đến bất kỳ mảnh lá nào.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Tư Đồ Tu Năng bỗng dừng bước, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi.
Xuyên qua khoảng cách của lá cây, hắn thấy được chủ điện nguy nga của Bất Hủ Tông, nhìn thấy khoảng cách chắc chỉ xa mấy trăm trượng thôi.
Sau khi thu hồi ánh mắt, Tư Đồ Tu Năng nhịn không được thì thầm một câu,
- Cái núi Vân Lam này nhìn thì không cao, không nghĩ đến cánh rừng này lại sâu như thế.
Nói xong, Tư Đồ Tu Năng thả chậm cước bộ.
Tiến vào nơi chỉ cách chủ điện của Bất Hủ Tông có trăm trượng, hắn cần phải trông chừng khắp nơi, cẩn thận lại thêm cẩn thận. Dù sao Ẩn Thân Hoa chỉ có thể ẩn đi khí tức, nhưng không thể che được mắt người.
Theo hắn xem xét, chủ điện không có gì đáng xem.
Mọt cái tông môn, hoặc một gia tộc, bí mật của hắn vĩnh viễn sẽ ở phía sau.
Lớn nhất có thể là một bí cảnh.
Chỉ là trước khi tìm kiếm bí mật của Bất Hủ Tông, hắn muốn nhìn xem toàn cảnh của Bất Hủ Tông. Nói thật, mặc dù thế lực đứng đầu Tứ Tinh mời hắn đi tham quan tông môn, hắn cũng không thèm đi.
Nhưng Bất Hủ Tông lại không giống, hắn thật sự rất muốn xem nhiều một chút.
Bổ sung năng lực đặc thù của Tuyền Qua đồ, còn có không cần dị mạch cũng có thể thi triển Hỏa Diễm mạch thuật, thêm nữa có thuyền biết bay, có kiếm pháp có thể bay đến hai ba chục dặm, bọn chúng đều từ đây mà ra.
Còn có một nguyên nhân nữa, chính là nếu như song phương đàm phán không thành.
Hắn vẫn là chủ sự Ngân cấp có khoảng cách gần với Đông hồ nhất, tất nhiên sẽ tạo thành lãnh tụ của lần liên minh quân này, chỉ huy liên minh quân tiêu diệt Bất Hủ Tông.
Thảo phạt một nơi sở hữu Trấn Nhạc thượng cảnh, thậm chí có khả năng là tông môn có cường giả có cảnh giới còn cao hơn, người nhiều cũng vô dụng, cho nên hắn cần phải hiểu rõ.
Biết địch mới có thể không bại!
Sau khi quyết định xong, Tư Đồ Tu Năng liền chuyển một phương hướng khác, quyết định vòng qua một bên chủ điện mà đi.
Sau nửa nén nhang, Tư Đồ Tu Năng lại lần nữa ngừng bước.
- Hả?
Giương mắt xuyên qua nhánh cây nhìn về đỉnh núi, khoảng cách với chủ điện nguy nga của Bất Hủ Tông đại khái khoảng trăm trượng.
Còn có?
Tư Đồ Tu Năng ngây ngẩn cả người.
Làm sao lại còn có?
Cho dù bản thân lúc này không phải là luôn đi về phía trước, trong tình huống luôn có lúc từng đi thẳng lên phía trước, nhưng là vẫn không thể tiến lên như cũ.
Chắc cũng đã qua nửa nén nhang thời gian rồi, chủ điện của Bất Hủ Tông sao lại vẫn cách hắn trăm trượng.
- Hả?
Bỗng nhiên, Tư Đồ Tu Năng ý thức được một vấn đề.
Chủ điện của Bất Hủ Tông mà hắn đang nhìn thấy đây, so với tất cả những thứ nhìn thấy ở vị trí hắn vừa nghe không được kia là hoàn toàn giống nhau.
Hắn đã đi xa về phía bên cạnh như thế rồi, sao lại nhìn thấy những thứ giống nhau như đúc.
Một cái chủ điện của tông môn, không thể nào là hình tròn được!
Lúc ý thức được vấn đề này, trong lòng Tư Đồ Tu Năng đột nhiên xẹt qua sự hoảng loạn, chỉ là lập tức có thể đè ép xuống, hơn nữa theo đó sự trầm tư của Tư Đồ Tu Năng cũng biết mất không còn dấu vết.
Trầm mặc thật lâu, Tư Đồ Tu Năng lại di chuyển.
Cẩn thận từng li từng tí đi về phía chủ điện của Bất Hủ Tông mà hắn trông thấy, để xác định bản thân không đi lệch, Tư Đồ Tu Năng từ trong tàng giới lấy ra một một dao găm.
Một con dao găm bằng gỗ rất bình thường, dài nửa thước.
- Có khả năng trong cánh rừng này có cổ quái, sẽ làm cảm giác của ta lẫn lộn.
May là hắn đã đi qua bí cảnh, rõ ràng là đi thẳng men theo con đường, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà đi về nơi khác.
Chỉ là, ở đó có thể sử dụng mạch khí đem năng lượng ngày ngăn cách ở bên ngoài, ở Bất Hủ Tông thì không được.
Bằng không thì lãng phí việc ăn Ẩn Thân Hoa rồi.
Cho nên chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất.
Theo đó, Tư Đồ Tu Năng lại từ trong tàng giới lấy ra một sợi dây thừng, buộc ở chuôi dao găm, sau đó dùng lực lượng của thân thể bay thẳng về phía chủ điện của Bất Hủ Tông.
Đương nhiên, dao găm là ở trong rừng bay đấy.
Nhắm vào tất nhiên cũng là cây trong rừng.
Đúng lức Tư Đồ Tu Năng chuẩn bị nắm chắc dây thừng, lúc đi men theo sợi dây, điều ngoài ý muốn lại xảy ra!
Dao găm nhắm ngay thân cây mà bay đi, bỗng nhiên bị trả về.
- Có người?
Phản ứng đầu tiên của Tư Đồ Tu Năng là trốn sau cái cây, nghĩ rằng tuyệt đối cso người nào đó dung đồ vật đánh bay dao găm của hắn.
Nhưng vừa trốn, Tư Đồ Tu Năng đột nhiên có gì đó không đúng, nếu như có người đánh bay dao găm của hắn, hắn không thể nào không nghe thấy.
Cảm nhận mặc dù chưa có phong ra, nhưng thính giác chưa có biến mất.
Tư Đồ Tu Năng vội kéo dây thừng một phát, mang dao găm kéo về. Vừa cầm dao găm lên xe, ngây ngẩn cả người.
Mũi dao găm bị cuộn tròn rồi!
Nhưng nơi mà dao găm rơi xuống, ngay cả một hòn đá cũng không có.
Hơn nữa dù là có đá, đá gì lại có thể làm mũi dao của hắn bị dập thành như thế? Đây là dao găm, nhưng là được tạo thành từ Hắc Đầm Hàn Thạch, không bổ sung mạch khí cũng có thể phá vỡ lợi khí của Trấn Nhạc hộ giáp.
- Không thể nào?
Không khỏi có một suy nghĩ rất táo bạo tự nhiên nảy ra
Cho dù chính bản thân hắn không tin, thế nhưng sau khi loại trừ hết tất cả, cuối cùng có một thứ có khả năng sao lại không thể tưởng tượng như thế, hắn cũng là chân tướng.
Tư Đồ Tu Năng cầm lấy dao găm, đưa tay liền đâm vào thân cây bên cạnh.
Lập tức hỏa hoa văng khắp nơi!
- Đây là cây?
Tư Đồ Tu Năng ngạc nhiên.
Cái cây này so với Trấn Nhạc hộ giáp còn cứng hơn!
Cái này nói ra, ai mà tin!
Nếu như không phải tận mắt thấy, tự mình nếm thử, chính hắn sẽ không tin.
...
Quan Ảnh thất.
Đảo mắt hai thùng bắp rang lại thấy đáy, Ôn Bình lại xuống lầu lấy một thùng, tiếp tục xem Harry Potter
Nhưng mà, một buổi sáng không thu hoạch được gì cả.
Lúc ăn cơm trưa, Ôn Bình nhìn thấy trạng thái của Tư Đồ Tu Năng bị vây trong mê trận, bưởi chiểu lại vào Quan Ảnh thất.
Liên tiếp vài ngày, Ôn Bình vẫn như thế.
Lúc sợi dây chuyền Mệnh Hạc lại có thể đong đưa lần nữa, Ôn Bình thử một chút, sau đó lần này không có may mắn như vậy, sợi dây chuyền Mệnh Hạch vẫn yến tĩnh như thế, mặc cho sợ nó như thế nào, nó cũng quay trở lại chỗ cũ.
Cho dù mấy ngày nay đệ tử hoặc trưởng lão thỉnh thoảng có đi xem Harry Potter, nhưng có thể bọn họ đều hướng đến phi kiếm, buổi tối cơ bản đều về luyện Tru Tiên.
Buổi sáng hôm nay, Hoàn Thành bỗng nhiên lên núi.
Vừa lên núi, lời đầu tiên nói chính là,
- Ôn tông chủ, cái lão đầu Bách Tông Liên Minh kia không thấy đâu rồi, những người khác đều co đầu rụt cổ trong khách sạn, ai cũng không dám ra ngoài.
- Ừm ừm.
Ôn Bình thuận miệng lên tiếng, sau đó để hệ thống hiện lên hình ảnh của Tư Đồ Tu Năng cho hắn xem.
Tư Đồ Tu Năng vẫn đang trong mê trận tìm đường ra…
Vì vậy Ôn Bình nói tiếp:
- Hoàn thúc, không cần phải quan tâm đến hắn… Đúng rồi, công tác sửa chửa Thương Ngô Thành như thế nào rồi?
Hoàn Thành nghiêm túc đáp:
- Hôm nay lên núi chính là nói chuyện này, thành chủ của Vân Hải Chi Đô đã phái đại yêu mang một ít Bạn Tinh Thạch đến, lần lượt sẽ đến. Chỉ là, thành chủ của Vân Hải Chi Đô lại không chịu thu tiền.
- Vật liệu đã đến rồi.
Ôn Bình nghĩ nghĩ rồi nói tiếp,
- Ngươi cứ nói đấy không phải là ta cần, không thu tiền, ta cũng không nhớ được.
Hoàn Thành gật đầu,
- Đã rõ.
Nói đến chuyện này, Ôn Bình chợt nhớ đi vấn đề mà mấy ngày trước nghĩ đến.
Tu tu bổ bổ, có khi nào là một cái đầu?
- Đi, xuống núi xem sao.
Dứt lời, Ôn Bình cất bước đi về phía Ngàn Bậc Thềm.
Sau khi một bước ngừng ở chân núi, Ôn Bình và Hoàn Thành đi đến chỗ tường thành bị phá hư.
Hai người Loan Nguyệt lúc này đây cũng đang nâng những hòn đá quá nặng, thấy Ôn Bình đến, vội vàng buông xuống khom người về phía Ôn Bình nói:
- Ôn tông chủ!
Ôn Bình chỉ khẽ gật đầu như chào hỏi.
Rồi sau đó xoay đầu nói với Hoàn Thành:
- Hoàn thúc, lần sửa chữa tường thành cần bao lâu?
Hoàn Thành đáp:
- Chắc cần thời gian nửa năm, có hai bọn họ ở đó, nên chắc không cần nửa năm.
- Nửa năm!
Ôn Bình rơi vào trầm tư.
Nửa năm, đối với hắn mà nói, không tính là lâu.
Hắn bây giờ có thể sống đến mấy trăm năm, lãng phí nửa năm cũng không có chuyện gì.
Đối với người Thương Ngô Thành mà nói, một tiếng ngắn ngủi vài chục năm, nửa năm dùng để sửa chữa tường thành, có chút xa xỉ rồi.
Vẫn là câu nói ấy, lần sau hủy rồi, vẫn còn tiếp tục tu sửa sao?
Lần sau sau?
Lần sau sau sau nữa thì sao?
- Hệ thống, có cách nào không?
Chuyện này, vẫn nhờ sự giúp đỡ của hệ thống, hắn thật sự không có cách nào rồi.
Thiên tai nhân họa, hắn muốn ngăn, cũng ngăn không được.
Hệ thống trả lời:
- Biện pháp có rất nhiều, với tình hình trước mắt của đồng đội kí chủ, có thể thực hiện chỉ có hai cái.
- Hai cái nào?
Quả nhiên, tuy rằng hệ thống không phải vạn năng, nhưng có một số chuyện vẫn chỉ có thể nó mới làm được.
- Thứ nhất, đem đẳng cấp danh vọng nâng lên cấp bốn, như thế sẽ tăng lên thực lực lĩnh vực tại Bất Hủ Tông của kí chủ, còn có thể có được danh ngạch nước phụ thuộc. Cho dù thân là hệ thống siêu cấp tông môn, sẽ cật lực ngăn cản kí chủ đem cái thực lực như Thương Ngô Thành thu nhận làm nước phụ thuộc, nhưng nếu kí chủ vẫn kiên quyết, ta cũng không có cách nào. Sau khi Thương Ngô Thành trở thành nước phụ thuộc, kí chủ có thể tiếp nhận nhiệm vụ, thu hoạc số lần cải tạo thiên địa, đối với nó tiến hành cải tạo, một hoa một cây, đều giống như Bất Hủ Tông vậy.
Nghe xong lời của hệ thống, Ôn Bình rơi vào trầm tư.
Không nói đến nâng cấp cái danh ngạch này có bao nhiêu khó khăn, bây giờ hắn chỉ mới cấp hai, thu nhận Thương Ngô Thành làm nước phụ thuộc, quả thật có chút không ổn.
Trước kia là hệ thống ngăn cản, bây giờ là hắn cảm thấy loại danh ngạch này không thể lãng phí được.
Đặc biệt là lúc Bách Tông Liên Minh đang nhìn chăm chăm vào!
Nghe cái thứ hai đi, nếu thật sự không có biện pháp nào, lại chọn một cái.
- Vậy cái thứ hai thì sao?
- Cái thứ hai, chính là đem chủ điện tiến hành nâng cấp, theo như tính tóan, nâng cấp chủ điện ba lần, chính là có thể có một địa bàn mới. Kí chủ có thể đem Thương Ngô Thành trở thành địa bàn của bản thân, có như thế, Ác Linh kỵ sĩ sẽ tự động mở ra tuyến đường quan sát Thương Ngô Thành. Chỉ là so với cách thứ nhất mà nói, cái cách này không có hoàn mỹ, Thương Ngô Thành vẫn còn có xác suất bị phá hư. Xét thấy kí chủ đối với sự ràng buộc của Thương Ngô Thành, mời kí chủ tự mình châm chước.
- Vậy cái thứ hai đi, cái biện pháp thứ nhất quả thật hoàn mỹ, nhưng đối với cái danh vọng đơn vị tứ cấp mà nói, trong thời gian ngắn căn bản không làm được.
- Vậy bây giờ chính là tiến hành nâng cấp chủ điện?
- Nâng nha, liên tiếp ba lần.
- Liên tục nâng cấp ba lần chủ điện, tổng cộng cần tốn 300 viên bạch tinh.
- Sao lại mắc như thế?
- Bởi vì nâng cấp chủ điện cần phải tốn chi phí là gấp đôi, kí chủ nếu như không nỡ, thì thôi đi.
- Cam lòng, cam lòng!
Vì Thương Ngô Thành, tốn thì tốn vậy.
Dù nói thế nào, Hoàn Thành cũng là phụ thân của huynh đệ, Thương Ngô Thành cũng là nơi hắn sinh sống từ nhỏ.
Bỗng nhiên, Ôn Bình nghĩ đến một vấn đề,
- Đúng rồi, nâng cấp chủ điện, sợ rằng vẫn phải nâng cấp Thính Vũ Các nữa đi?
Ác Linh kỵ sĩ Trấn Nhạc thượng cảnh trấn thủ Thương Ngô Thành, e rằng dù chỉ một chút sức lực.