Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 591 - 【Vip】 Sống Và Chết, Chọn Một Cái

【VIP】 Sống và chết, chọn một cái 【VIP】 Sống và chết, chọn một cái

Sau khi thân thể run lên bần bật, cuối cùng cũng không còn động tĩnh rồi.

Bách Tông Liên Minh thất đại ngân cấp chủ sự Tư Đồ Tu Năng chính thức chết!

Khi máu tươi theo lồng ngực chảy xuống đã thấm ướt đầu gối, Long Kha đem râu rồng rút ra, sau đó đẩy thân thể của Tư Đồ Tu Năng ra sau, hắn liền ngã xuống sân.

Ba!

Máu tươi văng khắp nơi.

- Muốn chết cũng không chọn nơi tốt một chút, lại đến Bất Hủ Tông làm dơ gạch của chúng ta.

Long Kha từ từ thu hồi mạch môn.

- Triệu trưởng lão, làm không tệ.

Nhìn thi thể của Tư Đồ Tu Năng, trên mặt Ôn Bình nói không ra là buồn hay vui, nhưng hôm nay dì nhỏ nhà mình quả thật đáng được khen hai câu.

Không có nàng, chính là phải thả giao long rồi.

Nói thật, hắn vẫn thật không muốn thả giao long ra.

Bởi vì động tĩnh quá lớn.

Mà bản thân hắn là một người ít xuất hiện, trước giờ không để lộ thực lực của mình trước người khác, cũng không thích mất mặt.

Nhưng Long Kha đối với sự khích lệ này không hài lòng.

- Nếu như lại cho ta một thời gian một tháng, đánh hắn, ta tuyệt đối không tốn sức như thế.

Thời gian một tháng, Phong Chi Cấm Cố, Cụ Phong Thuật, còn có Phong thuộc tính dị mạch đều có thể đạt được.

Đến lúc đó từ bên trong Thiên Dược Động tùy ý rời đi.

Hắn muốn vây khốn bản thân?

Cụ Phong Thuật nổi lên, xem ai chết trước.

Muốn chạy?

Phong Chi Cấm Cố giữ lại.

Sau đó một cái gai Long Lân tích lũy sức mạnh, ở trong Phong Chi Cấm Cố trút hơi thở cuối cùng.

Tóm lại, một tháng nàng có rất nhiều biện pháp giết chết Tư Đồ Tu Năng.

Nghe được Long kha lời nói, đám người Dương Nhạc Nhạc lập tức theo đó ồn ào lên.

- Triệu trưởng lão uy vũ!

- Triệu trưởng lão uy vũ!

Tử Nhiên ở một bên thấy thế, không khỏi lắc đầu, nhìn bọn người Dương Nhạc Nhạc giống như nhìn những chú gấu nhỏ vậy.

- Tông chủ, vậy bây giờ thi thể của Tư Đồ Tu Năng xử lý như thế nào?

Tư Đồ Tu Năng phơi thây ở đây, cái chết của hắn có thể khiến bản thân nhìn thấy được sự cường đại của Bất Hủ Tông, nhưng cũng khiến nàng sinh ra một sự lo lắng. Ngân cấp chủ sự vừa chết, tuyệt đối sẽ rút dây động rừng.

Hoàn toàn cạch mặt với Bách Tông Liên Minh là chuyện khẳng định rồi.

Bây giờ nên xử lý thi thể của Tư Đồ Tu Năng như nào mới có thể khiến chuyện này trở nên dễ xử lý, đây là một vấn đề.

Ôn Bình không có suy nghĩ nhiều, thuận miệng đáp một tiếng, dường như sớm đã có tính toán,

- Nếu đã hoàn toàn trở mặt với Bách Tông Liên Minh, vậy thì thuận tay đem hắn chôn ở bên ngoài Thương Ngô Thành thuận tiện cũng lập cho hắn một tấm bia. Giết cũng giết rồi, cũng không thể để giết rồi mà không có giá trị gì. Đem hắn chôn ở bên ngaoì Thương Ngô Thành, cũng có thể mang đến sức uy hiếp rất lớn đối với những người từ bên ngoài đến đây, ít nhiều cũng có thể làm cho Thương Ngô Thành ít gặp rắc rối hơn.

- Nhưng nếu làm như thế cũng có thể mang đến tai họa ngập đầu cho Thương Ngô Thành.

Tư Đồ Tu Năng bị chôn ở bên dưới cổng Thương Ngô Thành, nếu Bách Tông Liên Minh kia biết được, đầu tiên chẳng phải là muốn san bằng Thương Ngô Thành sao.

Ôn Bình trả lời:

- Không chôn, Bách Tông Liên Minh cũng sẽ không bỏ qua Thương Ngô Thành.

...

Thương Ngô thành.

Đám người Lục Minh liên tục đợi Tư Đồ Tu Năng hết mười mấy ngày đã bắt đầu lo lắng, ngày ngày đứng ngồi không yên.

Vốn dĩ ghế gỗ, ghế vuông trơn nhẵn, lúc này đây giống như ngồi trên chông.

Tư Đồ Tu Năng không ở đây, bọn họ như đứng dưới sự nguy hiểm, điều này khiến bọn họ vừa sợ lại vừa hoảng.

Nhưng Tư Đồ Tu Năng đã lệnh cho bọn họ chính là không thể rời khỏi khách sạn, người rời đi vĩnh viễn không được theo hắn nữa.

Lục Minh đối với Tư Đồ Tu Năng quan trọng sao?

Những năm gần đây, cho dù là đi đâu cũng mang theo.

Nhưng vẫn nói không cần là không cần rồi.

Bọn họ thật vất vả mới có cơ hội ở bên cạnh Tư Đồ Tu Năng tận tâm tận lực, sao lại dám tự mình buông tha chứ?

Bỗng nhiên, lầu hai truyền đến tiếng hét của một người.

- Nhanh nhìn, trên núi Vân Lam xuất hiện Thiên Dược Động Mạch Hỏa Diễm Trùng Thiên!

Một đám người vội vàng nhảy lên lầu hai, đi về phía cửa sổ của căn phòng, nhìn về phía đỉnh núi Vân Lam.

Quả nhiên, ngọn lửa của Trùng Thiên tạo thành một trụ tròn vây quanh núi Vân Lam.

Cho dù không cảm nhận được khí tức của Tư Đồ Tu Năng, nhưng chỉ từ một chút Trùng Thiên Hỏa Trụ vây thành một trụ tròn kia lại có thể đoán được là của Tư Đồ Tu Năng phóng thích ra.

- Tư Đồ đại nhân đây là lên núi báo thù cho Hạ Kim đi?

- Ta đã nói mà, Tư Đồ đại nhân tuyệt đối không thể nào quên đi thù hận.

- Cái Bất Hủ Tông này e rằng bị đánh đến không kịp trở tay rồi.

Mọi người ngươi một câu ta một câu, vẻ mặt hưng phấn.

Nhìn thấy mạch thuật của Tư Đồ Tu Năng rồi, mọi người xem như trong lòng nắm chắc phần thắng rồi.

Một khắc tiếp theo, đột nhiên một ngọn lửa mãnh liệt nổ tung trên đỉnh núi Vân Lam, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Thiên Dược Động Mạch Thuật, biến mất không thấy nữa rồi!

- Tự Bạo Mạch Thuật!

Một người không thể tin được nói ra suy nghĩ trong lòng.

Vốn dĩ trên mặt Lục Minh còn tràn đầy ý cưới lập tức cứng lại, chuyển thành vẻ mặt trầm trọng,

- Chẳng lẽ thật sự là Tự Bạo Mạch Thuật?

Hắn không dám suy nghĩ khả năng thứ hai.

Bởi vì thứ hai khả năng kinh khủng hơn.

Cái kia chính là mạch thuật bị đối thủ làm cho nổ tung.

Thiên Dược Động Mạch Thuật nếu như thật bị đối phương đánh vỡ, vậy mạng của Tư Đồ Tu Năng e rằng không còn lâu nữa. Bởi vì Thiên Dược Động Mạch Thuật có thể chịu được sự công kích của cường giả Bán bộ Địa Vô Cấm.

- Chúng ta có cần lên núi hỗ trợ?

- Lục ca, chúng ta nên làm thế nào?

Bên tai Lục Minh vang lên tiếng mọi người hỏi, trong âm thanh lộ ra sự bất an.

- Đi, đi xem xem!

Lục Minh hoàn toàn không muốn quan tâm đến cái mệnh lệnh gì đó của Tư Đồ Tu Năng, giờ phút này đây Tư Đồ Tu Năng một mình ở Bất Hủ Tông, việc quan trọng trước mắt là đi giúp đỡ hắn.

Tự Bạo Mạch Thuật, không phải là một trạng thái tốt đẹp gì.

Cộp cộp cộp.

Một đoàn người xẹt qua mái hiên nhanh chóng đi về hướng Ngàn Bậc Thềm.

Đang lúc chuẩn bị chạy lên, có người đi xuống rồi.

Xa xa nhìn qua, Ôn Bình đi đầu tiên, theo sau đó còn có một số người.

- Trận chiến kết thúc rồi?

Tim của Lục Minh nhịn không được đập nhanh hơn, muốn rút lui, nhưng hình như Ôn Bình đã nhìn thấy bọn họ rồi.

Quả nhiên, vừa chuẩn bị lùi bước, tiếng của Ôn Bình đã truyền đến.

- Nếu đã đến rồi, thì đừng đi vội.

Vừa dứt lời, Ôn Bình liền xuất hiện dưới chân núi Vân Lam.

Công phu của một hơi thở, liền vượt qua mấy trăm bậc thang.

- Ôn tông chủ!

Lục Mình không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Bình, vội vàng khom mình hành lễ. Đám người Trấn Nhạc cảnh sau lưng nhìn thấy Lục Minh khom người hành lễ, cũng chỉ đành nhanh chóng theo đó cung kính khom người hành lễ.

Nhưng không ngờ đến, Ôn Bình đột nhiên hỏi một vấn đề khiến bọn họ khiếp sợ.

- Chết, hay sống, các ngươi chọn một đường đi.

Lục Minh vội giải thích,

- Ôn tông chủ, chúng ta không có ác ý gì… Chỉ là đại nhân nhà chúng ta mấy ngày nay luôn không có ở khách sạn, nhưng bên trên đã truyền đến tin tức, cho nên ta bèn muốn lên đây để đưa tin cho ngài. Tuyệt đối không mang theo địch ý!

Sáu chữ cuối cùng được Lục Minh nhấn mạnh từng chữ.

Giọng điều ấy cho thấy bản thân không hề mang theo địch ý.

Ôn Bình tựa như không nghe thấy lời giải thích đó, tiếp tục nói:

- Nhanh chóng lựa chọn đi, không có con đường thứ ba đâu.

- Ôn tông chủ, chúng ta thật…

Lục Minh còn muốn giải thích, nhưng một giây sau liền ngẩn người.

Bọn người Tử Nhiên, Bách Niệm Hương từ Ngàn Bậc Thềm đi xuống, khi chỉ cách hắn vài chục bước. Ở phía sau bọn họ, chỉ có một con khỉ đột Xích Mục mang theo Tư Đồ Tu Năng. Tư Đồ Tu Năng lúc này toàn thân đầy máu, cả người không có lấy một chỗ lành lặn, tất cả đều là vết thương. Lồng ngực không còn phập phồng nữa, dưới cảm nhận của hắn đã không còn bất cứ hơi thở nào.

Hơi thở đều không còn rồi, kết quả rất rõ ràng.

Tư Đồ Tu Năng đã chết rồi.

Bịch!

Thoáng một cái Lục Minh không khỏi co quắp ngã trên mặt đất.

Sự tuyệt vọng giống như thủy triều dâng lên, khiến hắn ngay cả khí lực đứng lên cũng không còn.

Bây giờ hắn mới hiểu, chẳng trách Ôn Bình lại hỏi hắn muốn chết hay muốn sống.

Bình Luận (0)
Comment