Bây giờ hắn mới hiểu, chẳng trách Ôn Bình lại hỏi hắn muốn chết hay muốn sống.
Tư Đồ Tu Năng đều đã chết.
Đàm phán hòa bình cũng đã tiêu tùng, không còn bất kì khả năng đàm phán nào nữa, sót lại chỉ còn là tử chiến sau này của hai bên mà thôi.
Dưới loại tình huống này làm sao có thể thả bọn họ rời đi?
- Ôn tông chủ, chúng ta muốn sống!
Không đợi Lục Minh nói chuyện, đám người Trấn Nhạc cảnh ở sau lưng đã mở miệng trước rồi, sau đó nhao nhao quỳ trên mặt đất.
Nhìn thấy một màn như này, đám người Bách Niệm Hương thổn thức không thôi.
Nhiều Trấn Nhạc cảnh như thế, vậy mà quỳ gối trước mặt bọn họ xin tha mạng, phóng mắt nhìn khắp Thiên Địa hồ này, đoán chừng trên trăm năm cũng không thấy được một lần.
Ngược lại Bách Niệm Hương cũng đã nhìn thấy nhiều Trấn Nhạc Cảnh như thế quỳ gối trước mặt mình rồi, nhưng bởi vì là cường giả của Tiềm Long Môn, là thủ hạ của phụ thân nàng.
Không giống bây giờ, nhiều Trấn Nhạc cảnh như thế quỳ gối cầu xin không giết bọn họ.
Ôn Bình nhìn về phía Lục Minh, hỏi:
- Ngươi thì sao?
- Sống… Tất nhiên cũng là sống.
Sắc mặt Lục Minh trắng bệch nhìn Tư Đồ Tu Năng đã chết kia, đưa ra một sự lựa chọn gian nan.
Muốn sống, chỉ sợ ý nghĩa là từ nay về sau sẽ không còn là người của Bách Tông Liên Minh nữa rồi.
Hắn phải làm phản đồ!
- Đều giết hết là xong rồi, một đám người gió chiều nào thổi chiều nấy, tương lai có thể làm được gì chứ?
Long Kha trợn mắt nhìn.
Ôn Bình giơ tay lên, nói:
- Được rồi, nếu bọn họ đã muốn sống, vậy thì để bọn họ sống đi. Chỉ là, Lục Minh, ta muốn biết Bách Tông Liên Minh rốt cục đưa ra điều kiện gì để đàm phán hòa bình.
Lục Minh ấp a ấp úng trả lời:
- Bạch tinh như ngài mong muốn, sẽ cho ngài. Nhưng… bắt buộc phải đem ra phương thức chế tác… thuyền biết bay…
Nói đền phần phía sau, Lục Minh ấp a ấp úng, có thể là vì sợ hãi.
Sợ hãi điều kiện này khiến Ôn Bình tức giận.
- Vậy thì xem ra cho dù không giết Tư Đồ Tu Năng, thì cuộc đàm phán hòa bình này cũng không làm được rồi.
Phương thức chế tác phi chu, hắn làm sao có thể giao ra?
Đừng nói phi chu không có sơ đồ chế tác, cho dù có, Ôn Bình cũng sẽ không đưa.
Đương nhiên, đưa ra ngoài, bọn họ có thể làm được hay không là một vấn đề, quá nhiều tài liệu ở thế giới này không có.
- Đúng rồi, trong thời gian ngắn như thế, các ngươi dùng cái gì để đưa tin tới lui?
Trước mắt hắn biết được cách nhanh nhất là chim đưa thư, nhưng mà một đi một về, ít nhất cũng mất một hai tháng đi.
Lúc này mới qua bao lâu?
Lục Minh thẳng thắn nói:
- Bởi vì ta tu luyện bí thuật dùng tuổi thọ truyền âm, có thể trong mấy canh giờ truyền tin tức đến một nơi cố định.
- Hắc, bí thuật cổ quái, quý hiếm của Bách Tông Liên Minh ngược lại khá nhiều nha.
Càng khoa trương hơn là, đều là bí thuật thiêu đốt tuổi thọ.
Thuần túy liều mạng!
- Bí thuật là sau khi gia nhập Bách Tông Liên Minh tùy thời có thể lĩnh ngộ, ở tại tổng hội của Bách Tông Liên Minh có một bí cảnh.
Nếu đã đem chuyện bí thuật nói ra, Lục Minh cũng không muốn lãng phí thời gian đợi Ôn Bình hỏi, dứt khoát nói ra trước.
Vốn cho rằng Ôn Bình sẽ thỏa mãn với câu trả lời của hắn.
Nào có thể đoán được, Ôn Bình chỉ lạnh nhạt trả lời một câu:
- Xem ra bí cảnh cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, đều là những thứ chơi đùa tính mạng. Chúng ta tu luyện là vì bảo vệ tính mạng, các ngươi lại thích chơi đùa tính mạng…
Theo đó là một cái khoát tay.
- Triệu trưởng lão, đưa hắn cùng Tư Đồ Tu Năng chôn cùng nhau đi.
- Ôn tông chủ!
Lục Minh lập tức kinh ngạc.
Không phải Ôn Bình nói không giết hắn sao?
- Ta cũng không phải là người tốt đẹp gì, sao lại nói cái gì ngươi cũng tin thế? Ngươi dám có ý đồ với đệ tử Bất Hủ Tông ta, lần trước vốn nên giết ngươi và Hạ Kim rồi, chẳng qua bây giờ giết cũng không muộn.
Vừa dứt lời, ba cái mạch môn của Long Kha lập tức mở ra.
Gai Long Lân căn bản không cần tụ lực liền trực tiếp phóng ra ngoài.
Lục Minh muốn chạy trốn, nhưng tốc độ chạy quá chậm, vừa mới xoay người liền bị gai Long Lân của Long Kha xuyên qua đầu.
Bịch!
Lục Minh ngã trong vũng máu, đi đời nhà ma rồi.
Tử Nhiên thấy Lục Minh vừa chết, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Dùng truyền âm bí thuật của Lục Minh, cho dù đi đâu, căn bản đều bị ủy thác trọng trách.
Tông chủ nhà mình nói giết chính là giết.
Giữ lại hắn cũng đơn giản vì hỏi hai câu mà thôi.
Nhưng nghĩ đến Tư Đồ Tu Năng cầu xin tha mạng cũng bị giết, cái chết của Lục Minh, nàng cũng không có ngạc nhiên gì mấy.
Lúc này, Ôn Bình mở miệng.
- Vân Liêu trưởng lão, những người khác ngươi sắp xếp một chút, sau này công tác vệ sinh của Bất Hủ Tông liền giao cho bọn họ… Xích Mục, mang hai người đi theo ngươi trồng cây!
- Được nha!
Khỉ đột Xích Mục lập tức vui vẻ.
Trấn Nhạc cảnh nghe theo lệnh của hắn, nghĩ đến thật kích thích.
Cùng lúc đó, đám người Lục Minh rời khỏi khách sạn, Hoàn Thành cũng đợi một lúc sau mới biết được.
Nếu quả thật xảy ra chuyện, dù mang theo người đi có thể là cảm giác đi chịu chết, nhưng Hoàn Thành vẫn mang theo thân vệ của mình đi về phía núi Vân Lam.
Nhưng vừa đi một nửa đường, thấy Ôn Bình đi về phía hắn.
- Cha!
Hoàn Sơn trong đám người hô lên một tiếng.
Hoàn Thành cười cười, cảm nhận được Hoàn Sơn đột phá đến Thông Huyền cảnh, trong lòng càng thêm vui mừng.
Chỉ là nhiều người Bất Hủ Tông xuống núi như thế, Hoàn Thành cũng không hàn huyên tâm sự, trực tiếp đi lên trước hỏi thăm:
- Ôn tông chủ, xảy ra chuyện rồi?
- Cho là thế đi… đi, trước hết đi ra ngoài thành, chôn hai người.
- Chôn người?
Hoàn Thành liền nhìn về phía sau lưng Ôn Bình.
Chỉ thấy Xích Mục hóa thành hình người một tay nhấc một người.
Bên trái là Tư Đồ Tu Năng.
Bên phải là Lục Minh vừa bị giết lúc nãy.
- Cái này!
Hoàn Thành kinh ngạc đến mức không động đậy nổi.
Một đám đại nhân vật truyền thuyết cấp cường giả của ba cái mạch môn cứ như thế mà bị giết rồi!
- Hoàn thúc, không cần ngạc nhiên như thế. Hai người bọn hắn ta chuẩn bị chôn ở bên ngoài Thương Ngô Thành, đến lúc đó người làm hai tấm bia, ghi tên của hai người đó, Trấn Nhạc thượng cảnh trở xuống, chắc không có ai dám gây chuyện ở Thương Ngô Thành rồi.
- Ặc…
Hoàn Thành thật sự không biết nên trả lời cái gì.
Bị chính con mình vỗ vỗ lên vai, lúc này mới trở lại bình thường.
Nhanh chóng kêu người đến nhận thi thể của Tư Đồ Tu Năng, sau đó liền đi vòng về phía ngoài thành.
Bởi vì rêu rao đi trên phố, người đi lại trên con đường này đã nhiều rồi.
Sau một canh giờ, khi hai phần mộ đã đào xong ở nới trống trải ngoài thành. Tư Đồ Tu Năng và Lục Minh một trái một phải bị chôn lấp, cái chết của Tư Đồ Tu Năng và Lục Minh lập tức sẽ truyền ra ở Thương Ngô Thành.
So với việc mấy ngày trước chuyện Trấn Nhạc cảnh tu sửa tường thành thì chuyện này càng chấn động hơn.
Cho dù đa số người đối với Tư Đồ Tu Năng không có khái niệm gì, cũng không biết ngân cấp chủ sự trên tấm bia kia đại biểu cho cái gì.
Nhưng là Trấn Nhạc thượng cảnh vẫn khiến mọi người không rét mà run.
Trấn Nhạc cảnh đối với bọn họ đã là truyền thuyết rồi.
Cái đỉnh cao của Trấn Nhạc cảnh kia - Trấn Nhạc thượng cảnh, chính là càng thêm khủng bố
Không cần nghĩ cũng là một đại nhân vật đứng ở đỉnh cao của Thiên Địa hồ, đối với Đông hồ nhỏ bé này mà nói, e rằng đối phương đến cũng không thèm đến.
Nhưng bây giờ lại bị cường giả của Bất Hủ Tông giết chết, còn bị chôn ở nơi này.
Đương nhiên, lúc nhất thời tất cả người ở Thương Ngô Thành đối với Bất Hủ Tông tôn kính như thần linh.
Nếu như Bất Hủ Tông không có công khai thu nhận đệ tử, bọn họ đều muốn đi xem thử.
Cùng lúc đó, sau khi trận đấu ở núi Vân Lam kết thúc, hai người Loan Nguyệt không biết tình hình liền chạy về phía trong thành.
Muốn đi Bất Hủ Tông xem tình hình như thế nào, nhưng vừa vào thành đã nhìn thấy mọi người chạy trên đường cái, hướng đi chỉ có một.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Hai người Loan Nguyệt nhìn nhau, sau đó đi theo.
Lúc đứng trước bia mộ của Tư Đồ Tu Năng và Lục Minh, hai người đều ngơ ngác không nói ra lời.
Bởi vì như thế còn bị đám người xung quanh cười nói hai câu, nói bọn họ không thấy qua sự đời.
Hệ thống siêu cấp tông môn.