Tương lại của hắn, chắc là đứng ở bên ngoài Thiên Địa hồ.
Trong khoảng trời càng rộng lớn hơn.
Ở đó, hắn có thể đối với mỗi một đối thủ thua bởi hắn, nói một câu:
- Người giết ngươi, yêu tộc kim thiểm quang Anh Chiêu!
Ở đó, hắn có thể đối với mỗi một cường giả trông thấy hắn liền chạy trốn nói,
- Chạy đi, nhớ lấy sự sợ hãi mà bản vương mang đến cho ngươi!
Sau khi bổ não những hình ảnh kia, khóe miệng Anh Chiêu bất chợt lộ ra nụ cười.
- Tứ Vương, ngài làm sao vậy?
Vu Giang ở một bên mơ hồ.
Tứ Vương sao lại cười… ngốc như thế?
Nghĩ đến đây, Vu Giang vội vàng thu hồi suy nghĩ của mình, sau đó trong đem ý đồ trong đầu này xóa đi.
Dù sao đi phỏng đoán Tứ Vương, chính là đại bất kính.
Anh Chiêu vội thu lại nụ cười, sau đó tiếp tục nói:
- Không sao cả, bản vương chỉ muốn đến tương lại của bản vương, kìm lòng không được.
- Tứ Vương, chúng ta đây…
- Đi! Lên Bất Hủ Tông, hôm nay bản vương chính là muốn gia nhập Bất Hủ Tông, đặt chăn lên hành trình trở thành tuyệt thế yêu vương của bản vương.
- Ừa… ừa.
Trước một câu là muốn nói lại thôi, một câu này thì.
Vu Giang không còn lời nào để nói.
Thói quen.
Thói quen.
Tứ Vương tóm lại thích nói những lời này,
Diễn quá nhiều rồi.
Rõ ràng mới Thần Huyền cảnh…
Đẩy cửa ra, Anh Chiêu và Vu Giang bèn đi về phía Bất Hủ Tông.
Bởi vì nguyên do có mê trận, Vu Giang chỉ có thể để Anh Chiêu dừng ở dưới chân núi đợi, hắn liền đi lên tìm Ôn Bình.
Trong quá trình Anh Chiêu chờ đợi, trên con đường này đã có một đám người đi đến, nhìn khí thế hùng hổ. Đặc biệt là ba vị Trấn Nhạc thượng cảnh dẫn đội, Anh Chiêu vừa nhìn, không tự chủ được lùi về sau một bước, sau đó trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh đám người này bắt lấy hắn.
Nắm đấm không khỏi nắm chặt.
Địch ý trong đôi mắt, cũng cự kỳ rõ ràng.
Đám người Vân Tĩnh vừa đến, nhìn thấy Anh Chiêu vậy mà cũng muốn lên Bất Hủ Tông, lập tức lộ ra ý cười.
Nụ cười này, trong lòng Anh Chiêu lộp độp một chút.
Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm!
Quả nhiên, người của Bách Tông Liên Minh mỗi một người đều không phải nhân vật tầm thường, như hắn chứng kiến đều là xảo trá như thế.
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi thật sự cười sao? Hừm… muốn khiến bản vương buông lỏng cảnh giác sao, sau đó bắt ta về lĩnh công? Si tâm vọng tưởng!
Trong lòng Anh Chiêu nói thầm, đi theo đó là một nụ cười khinh miệt.
Lời cảnh cáo cũng tự nhiên mà thoát ra khỏi miệng.
- Bổn vương không tin các người dám ra tay! Bây giờ bổn vương muốn gia nhập Bất Hủ Tông, sẽ trở thành một phần tử của Bất Hủ Tông. Dám ra tay, Tư Đồ Tu Năng chính là vết xe đổ của các ngươi.
Đám người Vân Tĩnh lập tức sững sờ.
Nụ cười lập tức đông lại.
Sau đó mặt đối mặt bắt đầu nhìn nhau, khi Vân Tĩnh chuẩn bị nói cái gì đó, Anh Chiêu lại nói.
- Không cần che giấu, bổn vương đã nhìn thấy các ngươi rồi!
Dứt lời, Anh Chiêu tiếp tục lùi về sau hai bước, lùi đến tấm bia kiếm. Sau lưng dựa tấm kia kiếm, khiến bản thân sau này bảo trì khí thế của yêu hoàng chi tử nên có. Đương nhiên, cái khí thế này cần phải dựa vào bia kiếm, nếu không sẽ có thể so sánh với hư không.
Cát Giao bị nói như thế, lập tức tức giận.
- Vân trưởng lão, đừng để ý đến hắn, bệnh thần kinh. Chúng ta cũng chẳng nói gì, cái gì cũng không làm, một người diễn không dừng.
Cát Giao chợt muốn đi lên Ngàn Bậc Thềm, đám người Vân Tĩnh gật gật đầu, chỉ có thể lựa chọn không nói chuyện với Anh Chiêu.
Nàng thật sự không thể hiểu nổi đường đi trong não của yêu hoàng chi tử này.
Lúc đám người Tán Nhân Dịch muốn đi lên Bất Hủ Tông, Vu Giang từ phía trên đi xuống, cước bộ gấp gáp.
- Tứ Vương…
Vừa mới hô lên một tiếng, đã nhìn thấy đám người Vân Tĩnh, vội giơ tay ngăn cản,
- Các vị, bây giờ tông chủ đang bế quan, cho nên các ngươi không thể lên Bất Hủ Tông.
- Bế quan?
- Ôn tông chủ muốn bế quan bao lâu?
Đám người Vân Tĩnh vội hỏi lại.
- Không biết... lúc tông chủ bế quan chưa nói. Nhưng có bàn giao rằng, không thể có bất kỳ ai đến làm phiền hắn.
Câu nói này của Vu Giang là nói cho đám người Vân Tĩnh nghe, cũng là nói cho Anh Chiêu nghe.
Một đoàn người nghe được câu đó, trên mặt lập tức lộ ra chút thất lạc.
Mọi người của Tán Nhân Dịch, thất lạc ở chỗ là ngay cả lễ gặp mặt cũng đã chuẩn bị xong rồi, nhưng là không có cách nào đưa qua được,
Mà Anh Chiêu thất lạc ở chỗ, tạo nên hành trình của tuyệt đại yêu hoàng bị dời lại sau đó.
...
Phong chi cốc.
Nói về Ôn Bình, đêm hôm qua sau khi tự mình triệu hoàn Vong Linh sinh vật Bán Bộ Địa Vô Cấm ra nhìn một chút, cảm giác vẫn là không đủ ổn thỏa. Dù sao chuyến đi này là đi lãnh địa của tổng bộ của Bách Tông Liên Minh.
Nơi đó có ba vị Bán Bộ Địa Vô Cấm.
Cho nên vẫn cần phải nâng cao thực lực lên một chút. Chỉ là thời gian này cho dù là nâng cao linh thể, còn có luyện thành thục tước đoạt vũ khí của ngươi đều không thể trong một thời gian ngắn nâng cao lên thật nhiều, Chỉ có cày một chút!
Phong Chi Cấm Cố!
Cảnh giới của Phong Chi Cấm Cố tăng lên, không chỉ có thể thông qua luyện tập mà nâng cao, còn có thể thông quan nhiều lần cày thí luyện.
Cái khái niệm này so với cày Mười tầng tháp không khác biệt lắm.
Phong Chi Cấm Cố, tiểu thành chỉ có thể mạnh mẽ khống chết địch nhân trong thời gian 3 hơi thở, nhưng sau khi viên mãn có thể khống chế địch nhân trong thời gian 6 hơi thở.
Ôn Bình muốn thử xem, có thể hay không trong mấy ngày này đem Phong Chi Cấm Cố cày đến đại thành hoặc là viên mãn.
Có thể tăng lên thời gian giam cầm của một hơi thở, tính quan trong ở trong trận chiến là cực kỳ khủng bố.
Bời vì cao thủ quyết đấu, luôn là kém một chút.
Nhưng chỉ là kém một chút, chính là thua và thắng, sống và chết.
Hắn vừa thử qua mấy lần, thông qua tất cả các cổng vòm đá, một lần cần một tiếng đồng hồ.
Lúc này cách thời gian bắt đầu du lịch còn lại hai ngày rưỡi, khoảng 60 tiếng, cũng có thể nói, ít nhất có thể cày 60 lần thí luyện. Hắn cảm nhận qua, thông qua một lần thí luyện của Phong Chi cấm Cố, Phong Chi Cấm Cố chính là có thể tăng cao lên rõ rệt.
Vốn dĩ luôn ở tại tiểu thành của Phong Chi Cấm Cố thuật, chính giống như con rùa đen vậy, bắt đầu bò về đích!
- Kí chủ, bây giờ người của Tán Nhân Dịch và yêu hoàng chi tử đang ở dưới núi, muốn lên núi Vân Lam, ngươi xác định không muốn gặp sao?
- Không gặp!
Trên trán Ôn Bình đổ hạt mồ hôi to như hạt đậu, cắn chặt răng phun ra hai chữ liền đi về phía trước.
Lúc này đây Ôn Bình cái gì cũng chẳng quan tâm.
Tăng thêm một chút sức mạnh khi hoàn thành nhiệm vụ du lịch, đây mới là quan trọng nhất.
Không hoàn thành được nhiệm vụ du lịch, vậy thì Tán Nhân Dịch chủ động quy hàng, Yêu hoàng chi tử lập tức muốn tiếp thừa yêu hoàng ở bên ngoài, vậy cũng không có tác dụng gì.
- Kí chủ Phong Chi Cấm Cố hiện tại có thể giam cầm sự tồn tại của Bán Bộ Địa Vô Cấm, cộng thêm Vong Linh sinh vật chiến thắng một cường giả Bán Bộ Địa Vô Cấm của Bách Tông Liên Minh. Hoặc là điều thứ hai của nhiệm vụ du lịch chính là có hi vọng rồi.
- Ta sớm đã nghĩ xong rồi.
Đối với cái hành vi mã hậu pháo này của hệ thống, Ôn Bình thể hiện sự khinh bỉ.
- Vậy ta chính là nói một thứ kí chủ không biết. Dựa theo tiến độ lúc trước của kí chủ, liền có thể luyện đầy 60 lần, Phong Chi Cấm Cố Thuật cũng nhiều nhất có thể nâng cao đến đại thành. Sau đại thành, Phong Chi Cấm Cố thuật, chỉ có thể nâng cao thời gian giam cầm của một hơi thở.
- Có thể ổn định tiến vào đại thành cảnh giới?
- Không vấn đề gì. Nhưng mà tiền đề là nhưng ngày này kí chủ căn bản không ngừng nghỉ, mới có thể nâng cao một cái hơi thở.
- Đã rõ!
Trong lòng Ôn Bình lập tức vui vẻ.
Có thể ổn định tiến vào là tốt, giam cầm cường giả Bán Bộ Địa Vô Cấm nhiều hơn thời gian một hơi thở, rất có thể chính vì thời gian của một hơi thở kia, khiến cái cân tiểu ly của chiến thắng trực tiếp bị đổi rồi! Dù sao thời gian của một hơi thở, Bán Bộ Địa Vô Cấm có thể ra tay rất nhiều lần, có thể mang đến cho địch nhân rất nhiều thương tổn!