Chương 675: Cây chổi tinh?
Man Chưởng tan biến.
Trường kiếm loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất!
Giọng của Bách Niệm Hương cũng theo đó mà vang lên: “Ngươi không chuyên tu Man Yêu Linh Thể, ta cũng không nói ta chỉ có một thanh kiếm!”
Giọng Bách Niệm Hương lọt vào trong tai: “Ngươi không chuyên tu Man Yêu Linh Thể, ta cũng không nói ta chỉ có một thanh kiếm!”
“Nhị thiếu gia!”
“Nhị thiếu gia, ngài không có sao chứ!”
Bốn người sau lưng nhìn thấy cảnh này thì giật mình, nhấc chân muốn chạy tới xem thương thế của Hạ Nghiệp.
Bốn người này hoàn toàn không ngờ được kiếm pháp của Bách Niệm Hương còn có thể thi triển như thế. Một thanh kiếm bị bắt lại, trực tiếp vứt bỏ nó đổi một thanh kiếm khác. Kỹ xảo kiếm pháp này bọn họ chưa từng nghe nói tới!
Đương nhiên, không riêng gì bốn người bọn họ chưa từng nghe thấy, Hạ Nghiệp cũng chưa từng nghe nói tới. thấy bốn người định đi qua thì hắn vội đưa tay chặn bốn người lại: “Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, đối với tới thì cũng không là cái thá gì cả.”
Lúc này bốn người mới ngừng bước.
Hạ Nghiệp lại quay qua nhìn Bách Niệm Hương, trên mặt hiện vẻ dữ tợn, nói: “Bách Niệm Hương, ngươi làm cho ta kinh ngạc đó.”
Ầm!
Mạch môn mở lại.
Lần này Hạ Nghiệp không còn muốn khống chế kiếm lại nữa.
Vốn khi giao đấu với kiếm tu thì khống chế kiếm của đối phương lại thì xem như là khống chế được chiêu thức của đối phương, có thể làm cho đối phương vô kế khả thi. Nếu như kiếm bị hắn cướp đi, thì trong đa số tình huống đều có thể trực tiếp giải quyết chiến đấu, bởi vì có rất ít người bình thường sẽ đem hai thanh kiếm theo bên mình.
Cho dù có người mang theo hai thanh thì khi đổi thanh kiếm thứ hai cũng đồng nghĩa với không có khả năng chiến thắng đối thủ, chuyện vừa rồi sẽ lặp lại.
Chuyện này có liên quan tới người dùng kiếm.
Kiếm tu, một khi dùng một thanh kiếm trong thời gian dài, thuận buồm xuôi gió, nhưng nếu muốn dùng thêm thanh kiếm thứ hai thì cần phải có một quá làm quen với nó. Chuyện này hoàn toàn không có liên quan tới mạch thuật, cảnh giới, linh thể, chuyện này giống như là đi ngủ vậy, đổi một cái giường thì rất nhiều người đều ngủ không được thoải mái dễ chịu như trước.
Một thanh kiếm dùng thuận buồm xuôi gió còn bị khống chế bắt lại, đổi một thanh binh khí không được tiện tay thì làm sao đảo ngược tình thế được?
Nhưng mà hình như cái định luật này hoàn toàn không tồn tại với Bách Niệm Hương, bởi vì Bách Niệm Hương hoàn toàn không có dùng tay cầm kiếm.
Sau khi Hạ Nghiệp mở lại mạch môn, Bách Niệm Hương lạnh nhạt trả lời một câu: “Muốn đánh cứ đánh, sao lại nói nhảm nhiều như vậy.”
Nói xong, kiếm lơ lửng ở bên cạnh lại bắn ra ngoài nữa.
Bạch!
Vệt trắng phiết qua, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hạ Nghiệp. Hạ Nghiệp vội vàng nghiêng người tránh né, nhưng hắn đánh giá thấp tốc độ của kiếm, thân thể vừa mới nghiêng qua một bên thì kiếm đã lướt qua cánh tay của hắn, cắt đứt ống tay áo của hắn, để lộ cánh tay bên trong ra.
Hạ Nghiệp giật mình, vội vàng rút lui về sau hai bước.
Vừa mới rút lui về sau mấy bước, kiếm ở sau lưng lại thay đổi hướng đi, từ một góc khác đánh tới. Lần này là chỉ thẳng vào ngực hắn, ngay vị trí của mệnh môn. Lúc này Hạ Nghiệp hai tay chống đất, một luồng mạch khí từ trong tay trào ra.
Mạch khí đụng xuống đất, tạo thành lực đẩy dễ dàng nâng Hạ Nghiệp lên, cũng trợ giúp Hạ Nghiệp tránh né được một kiếm đó.
Nhưng mà hai chân vừa hạ xuống thì kiếm lại tới.
Hạ Nghiệp vội vàng lộn qua một bên, toàn thân nằm rạp xuống đất. Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một chân của hắn đã bị thương.
Tuy rằng vết thương không sâu, cũng không ảnh hưởng gì tới hành động của hắn nhưng trong mắt Hạ Nghiệp thì vết thương này rất chói mắt.
Đó chính là khắc họa lại sự chật vật của hắn!
Bây giờ Hạ Nghiệp mới hiểu được, tốc độ của kiếm của Bách Niệm Hương ít nhất cũng còn cao hơn tốc độ phản ứng của Thông Huyền Thượng Cảnh một chút. Hoàn toàn không thể liều tốc độ phản ứng với nó, bởi vì nó không cần phải dùng tay vung lên, nó hoàn toàn giống như là một vật sống.
Lại thêm tính chất đặc biệt của nó, độ sắc bén phải nói là biến thái, Hạ Nghiệp vội vàng bỏ phương án chiến đấu thứ hai trong đầu đi.
Cùng lúc đó, cảnh tượng này rơi vào trong mắt của đám người Bộ Lam ở bên ngoài khu vực chiến đấu, phải nói là đặc sắc vô song.
Tuy rằng nhất định sẽ thua nhưng mà Bách Niệm Hương đã chứng minh được mình.
Cho dù có thể giằng co được với Hạ Nghiệp nhưng mà hạ gia vẫn còn có bốn người.
Như bây giờ liên tục để cho Hạ Nghiệp ăn quả đắng, đây là chuyện mà bất kỳ một Thông Huyền Thượng Cảnh nào cũng không làm được, nhưng mà Bách Niệm Hương dùng tu vi Thông Huyền Hạ Cảnh làm được. Đối với trận khiêu chiến này mà nói, Bách Niệm Hương đã làm rất tốt rồi.
Cho dù thua thì cũng sẽ không có ai nói là Bách Niệm Hương không làm được việc, Tiềm Long Tông mất hết mặt mũi.
“Kiếm pháp tốt lắm!”
“Niệm Hương sư muội, cố gắng lên!”
Kèm theo tiếng hô tốt của bốn người Bộ Lam thì còn có người đang quan chiến ngoài khu vực chiến đấu, người trên phù không đảo cũng khen hay.
Sau đó thì có người bắt đầu thảo luận chuyện kiếm pháp của Bách Niệm Hương.
Một tên cảnh giới Trấn Nhạc của thế lực tứ tinh không khỏi cảm thán một câu: “Chỉ mấy chiêu đơn giản, kiếm pháp này đúng là làm ta phải kinh ngạc. Tu hành trăm năm, đây là lần đầu tiên ta thấy được kiếm pháp tinh diệu như thế!”
Một tên thanh niên Thông Huyền Cảnh cũng lên tiếng nói: “Kiếm này phải ứng phó như thế nào thì đúng là khiến cho người ta phải nhức đầu. Thường nói ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, lần này người ngoài cuộc như ta cũng u mê.”
“Man Yêu Linh Thể đại thành còn ngăn không được nó, những linh thể khác thì càng không cần phải nói. Khi sử dụng mạch thuật khống chế một thanh kiếm đó, không ngờ được Bách Niệm Hương còn có thể trực tiếp đổi một thanh kiếm khác để thi triển kiếm pháp. Cái này...”
...
Trong tiếng bàn luận, có thể là do nghe được trong tiếng bàn luận đó có chút xem nhẹ hắn, biệt khuất trong lòng do ngày thường bị ca ca Hạ Kim che đậy hào quang bạo phát ra trong nháy mắt, lúc này, trong mắt Hạ Nghiệp không còn chút ý trêu tức nào.
Thực ra thì nãy giờ Hạ Nghiệp giống như là đang chơi, nói chuyện cũng mang theo chút khiêu khích.
Bây giờ hai mắt Hạ Nghiệp trở nên lạnh lùng, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức điên cuồng.
“Cho dù kiếm pháp của người có mạnh thì có làm sao?” Dứt lời, mạch môn của Hạ Nghiệp chấn động, vài vòng mạch khí gợn sóng khuếch tán ra ngoài.
Lại chấn động, lại vài vòng mạch khí.