Chương 676: Cây chổi tinh? (3)
Không có tinh thần lực, linh khí và mạch khí gia trì, trong nháy mắt thanh kiếm đó đã bị thanh ngưu đụng vỡ. Sau khi kiếm vỡ, thanh ngưu như đạt được thắng lợi đã lâu mới có, rống lớn một tiếng, sau đó lại vọt tới Bách Niệm Hương.
Thế rất mãnh liệt, như muốn một cước giẫm chết Bách Niệm Hương.
“Hạ Ba, ngươi dùng Man Chưởng hạn chế kiếm của nàng. Ta cũng không tin nàng lại có được hàng trăm hàng ngàn thanh kiếm đặt ở trong tàng giới.”
“Hạ Hà, linh thể của ngươi đã đại thành, ngươi cố gắng tới gần nàng. Thông Huyền Hạ Cảnh thôi, linh thể cũng mới nhập môn, chỉ cần đến trước mặt nàng thì muốn giết thế nào thì giết thế đó!”
...
Lúc này, Hạ Nghiệp chỉ huy bọn họ, sau đó bản thân hắn cũng bắt đầu hành động, theo sau thanh ngưu, tới gần Bách Niệm Hương.
Đối mặt năm người tới gần, Bách Niệm Hương lấy chổi ma pháp ra.
Cảnh tượng này đập vào trong mắt của những người khác, sau khi lo sợ cho Bách Niệm Hương thì trên mặt lộ vẻ hoang mang.
Trong lúc này mà lấy một thứ như vậy ra để làm gì?
Hạ Hầu thấy cảnh này thì cười lên ha hả, nói: “Hàn Sơn, nếu như ta không nhìn lầm thì nó là một cây chổi chứ?”
Hạ gia đang cười, trong lòng người của Tiềm Long Tông thì nóng như lửa đốt, duy chỉ có Bách Niệm Hương vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Đương nhiên, lúc này còn có một nhóm người khác trên mặt hiện vẻ chờ mong, đó chính là nhóm người của Ôn Bình.
Chổi ma pháp vừa ra, Bách Niệm Hương nhảy lên trên nó, chân đạp trên bàn đạp, sau đó hai cánh tay nắm chặt chổi ma pháp.
Bạch!
Khi năm người và thanh ngưu to lớn đến rất gần thì Bách Niệm Hương lên như diều gặp gió, xông vào trong mây trắng.
Oanh!
Sau khi Bách Niệm Hương bay lên trời, thanh ngưu không ngăn được bước chân của mình, va thẳng vào một người của Hạ gia.
Một tiếng hét thảm vang lên, người đó bị đụng bay ra xa vài chục trượng, lăn mười mấy vòng trên đất mới ngừng lại được. Sau khi dừng lại thì không còn động tĩnh gì hết, mặc cho Hạ Nghiệp kêu gào như thế nào cũng không có trả lời.
Bị đụng chết?
Hạ Nghiệp lập tức ngáo.
Thực ra thì cảnh tượng này cũng không có gây ra bao nhiêu kích thích, bởi vì so với Bách Niệm Hương bỗng nhiên cưỡi một cây chổi đột ngột bay lên trên không thì chuyện bị mạch thuật của người một nhà đánh chết quá bình thường, bọn họ đã nhìn riết thành quen rồi.
“Chuyện gì vừa mới xảy ra đó?”
“Bách Niệm Hương cưỡi yêu vật bay lên trời?”
“Không phải là Tân Tú Chiến thì không được mang theo yêu vật dực tộc sao?”
“Ngươi mù sao, đó mà là yêu vật? Có yêu khí hay không ngươi không cảm nhận được sao? Đó chính là một cây chổi.”
“Cây chổi?”
“Cây chổi tinh?”
Trong tiếng bàn tán của quần chúng, người phụ trách của Bách Tông Liên Minh ở bên ngoài khu vực chiến đấu không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Trong lúc bọn họ còn đang hai mặt nhìn nhau thì giọng Hạ Hầu từ trên phù không đảo vọng xuống: “Đây là phạm quy! Mẹ nó, chính là phạm quy!”
Bên ngoài khu vực chiến đấu, quản sự của Bách Tông Liên Minh phụ trách giám sát khu vực chiến đấu này suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Có phải phạm quy hay không thì trước mắt còn phải chờ thương thảo lại. Ít nhất ta không có cảm nhận được trên cây chổi đó có bất kỳ yêu khí gì. Nếu không có yêu khí thì nó có thể là sản phẩm được Tuyền Qua Thần Tượng chế tạo ra!”
Nghe người đó đáp như vậy, Hạ Hầu tức giận mắng: “Ngươi đang thiên vị! Như vậy còn chưa phải là dùng yêu vật dực tộc? Tuyền Qua Thần Tượng nào có thể có được thủ đoạn như thế, có thể chế tạo một cây chổi biết bay!”
Bạch!
Một thân ảnh bỗng nhiên hạ xuống.
Bách Niệm Hương cưỡi trên chổi ma pháp, đưa mắt nhìn Hạ Hầu đang đỏ mặt tía tai trên phù không đảo, sau đó lên tiếng nói: “Ngươi chưa thấy thì chính là không có? Vậy ngươi có thấy kiếm pháp ta mới dùng hay không?”
“Cưỡng từ đoạt lý!” Hạ Hầu nghẹn lời, không có cách nào cãi lại.
Nói thật, hắn chưa từng nhìn thấy.
Không chỉ là chưa từng nhìn thấy, nghe cũng chưa từng nghe nói tới.
Quản sự bên ngoài khu vực chiến đấu cũng hùa theo một câu: “Lời ấy có lý! Bây giờ chiến đấu tiếp tục... còn thứ này có trái với quy định hay không thì phải đợi báo cáo cho Ngân cấp chủ sự, bọn họ thương thảo một phen rồi mới có thể quyết định được.”
Bách Tông Liên Minh có văn bản quy định rõ ràng, trong Tân Tú Chiến thì không được phép đem yêu vật dực tộc theo nhưng lại không nói là không thể bay lên trời.
Quản sự của Bách Tông Liên Minh nói xong thì rời khỏi khu vực chiến đấu, đoán chừng là đi báo cáo chuyện này. Bách Niệm Hương thì cưỡi chổi ma pháp, trong chớp mắt thì lượn quanh khu vực chiến đấu một vòng, sau đó cười nhìn đám người Hạ Nghiệp: “Chiến đấu tiếp tục!”
Nói xong, kiếm lên!
Bạch!
Vệt trắng vọt thẳng xuống phía dưới, như là sấm sét từ trên trời đánh xuống.
Nhanh hơn nó còn có Bách Niệm Hương, nàng cưỡi chổi ma pháp đáp xuống đất, khi lướt qua bốn người bên cạnh thì thuận tay nắm lấy người yếu nhất trong đội của Hạ Nghiệp. Chờ đến khi mấy người Hạ Nghiệp lấy lại tinh thần thì người đó đã bị ném ra khỏi khu vực chiến đài rồi.
Cảnh tượng này đập vào trong mắt của những Trấn Nhạc Cảnh bên ngoài khu vực chiến đấu, bọn họ lập tức giật mình.
Đây là tốc độ của Yêu Vương Dực tộc Trấn Nhạc Cảnh!
“Cái ‘cây chổi’ này lại có được tốc độ phi hành bằng với Trấn Nhạc Cảnh Yêu Vương, chuyện này có chút quá không thể tưởng tượng nổi chứ.”
“Trước đó Bách Niệm Hương này có kiếm pháp huyền diệu như thế.”
“Bây giờ lại lấy ra một cái ‘cây chổi’ có được tốc độ phi hành ngang với Trấn Nhạc Cảnh. Rốt cuộc sư phụ của nàng là người nào?”
Rất nhiều đại lão Trấn Nhạc Cảnh lập tức đoán tới đoán lui, trong đầu nhớ lại từng người, từng cái thế lực, thậm chí là từng cái ẩn thế tông môn mà mình có thể nghĩ tới được. Nhưng mà bọn họ nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu rõ được.
Sau đó bọn họ dồn dập quay đầu nhìn về phía đám người Tiềm Long Tông.
Bách Niệm Hàn Sơn và những người khác bị nhìn như vậy thì chỉ có thể dùng một nụ cười xấu hổ đáp lại.
Đối mặt với câu hỏi của bọn họ, thân là phụ thân, Bách Niệm Hàn Sơn cũng chỉ có thể nói là bí mật, vị tiền bối đó không cho phép mình để lộ tên tuổi ra. Thực ra thì thân là phụ thân nhưng hắn lại không biết cái gì hết.
Nhưng mà nghĩ đến Tử Nhiên thì lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện, khoảng thời gian trước, Tử Nhiên nói là phải đi Đông Hồ chữa bệnh.
Đông Hồ có cái gì?
Thứ duy nhất mà hắn có ấn tượng chính là Bất Hủ Tông đó!
Tử Nhiên cũng không biết dùng kiếm!