Chương 680: Thi đấu đội kết thúc!
Thời gian đảo mắt đã qua mấy ngày, Ôn Bình lấy rất nhiều thư khiêu chiến, quăng lưới rộng, đúng là có người nhận thật.
Luôn có người không tin tà!
Mà đội nhận đều có xếp hạng không thấp, không dưới mấy thiên kiêu của Quý Dương Môn.
Hai ngày sau, mấy người Hoài Diệp một ngày chiến một trận, đều thắng hết. Nhưng mà một trận cuối cùng lại giằng co thật lâu. Không chỉ vì năm người trong đội đối thủ đều là Thông Huyền Thượng Cảnh mà còn vì có một người trong số đó xếp hạng trước một trăm trên Tân Tú Bảng.
Dưới tình huống Lâm Khả Vô vận dụng Phong Chi Cấm Cố cưỡng ép giải quyết một người, năm đánh bốn mà còn năm mươi năm mươi.
Trên phù không đảo, Hô Lan nhìn trận tranh tay gay cấn bên dưới, không thèm để ý đến tiếng hò hét như sóng thủy triều bên tai.
Cho dù những tiếng hò hét đó cầm đao nhọn đâm vào trong tai Hô Lan thì cũng không vào được trong đó.
Lúc này, Hô Lan tập trung toàn bộ tinh thần.
Hai nắm tay siết thật chặt, thật tình không biết bàn tay mình đã ướt đẫm.
Ôn Bình thấy thế thì lắc đầu cười một tiếng.
Đột ngột, Hô Lan quay đầu lại nhìn Ôn Bình, bất đắc dĩ nói: “Tông chủ, xin lỗi, hai tên đệ tử của ta làm vướng víu.”
Nếu như không phải lúc này, hai người Lục Giang và Lục Tuyết ngay cả một người cũng không giải quyết được thì tình huống sẽ không biến thành như thế này.
Ôn Bình không nóng không vội, lạnh nhạt đáp: “Lục Giang, Lục Tuyết đi theo con đường Tuyền Qua Thần Tượng, hai người họ có thể ngăn cản được tên Lục Bách xếp hạng trước một trăm trong Tân Tú Bảng thì đã rất tốt rồi. Thực lực của Lục Bách đó đã đến rất gần nửa bước Thần Huyền Cảnh, trong thời gian ngắn thì chắc chắn không thể nào đánh vỡ cục diện này. Bây giờ thì phải nhìn xem bọn họ có biết biến hóa hay không.”
Lúc vừa mới bắt đầu thì Ôn Bình có thể nói mấy loại chiến thuật cho bọn họ nghe, bảo trì trận hình, cưỡng ép giải quyết một người trước, tạo nên ưu thế năm đánh bốn cho mình chỉ là một trong số đó thôi.
Trong khu vực chiến đấu, Lâm Khả Vô và Tần Mịch dùng Hỏa Long thuật, kết hợp với Ngự Kiếm Thuật của Hoài Diệp, đánh cho khó hòa giải với ba tên Trấn Nhạc Thượng Cảnh của đối phương. Nhìn Lâm Khả Vô đứng trước mặt ba người, áp lực của hắn rất lớn, đối phương vì kiêng kị Thiên Gia Kiếm, cho nên một lòng vọt tới chỗ Hoài Diệp đến, thế công cực kỳ mãnh liệt.
Ngay lúc Hoài Diệp chuẩn bị móc đũa phép ra thì Lâm Khả Vô vội vàng kêu dừng: “Hoài Diệp sư tỷ, khoan hãy gấp gáp!”
Tuy rằng áp lực lớn nhưng mà Lâm Khả Vô cho rằng với tình huống trước mặt thì còn chưa đến nổi phải bại lộ Thạch Hóa Chú của Hoài Diệp.
Nếu không thì với cảnh giới của Hoài Diệp và tốc độ phóng thích của Thạch Hóa Chú thì sẽ gặp bất lợi trong thi đấu cá nhân.
Khi Hoài Diệp để cánh tay đang định móc đũa phép ra xuống, Lâm Khả Vô tiếp tục nói: “Lục Tuyết, chuẩn bị sẵn sàng!”
Một bên khác, Lục Tuyết đang bận chống đỡ thế công của Lục Bách ừ một tiếng.
Lúc này, Lâm Khả Vô nhấc tay lên, sau một tiếng mạch môn nổ vang thì Phong Chi Cấm Cố xuất hiện!
Mấy người đang chiến đấu chính diện với Lâm Khả Vô nhìn thấy hình ảnh quen thuộc này xuất hiện thì vội vang rút lụi lại gần nhau.
Cứ như vậy thì bất kể là ai bị chế trụ như mới đầu thì những người khác đều có thể giúp đỡ ngăn chặn Lâm Khả Vô.
Nhưng mà gió lại đánh về phía Lục Bách.
Đang phóng thích mạch thuật, Lục Bách không có chút phòng bị nào, trực tiếp bị Phong Chi Cấm Cố khống chế, mạch thuật đang thả ra hơi ngừng lại. Lục Tuyết như trút được gánh nặng, vội vàng nhảy lên trên không, kiếm trong tay kèm theo một tiếng mạch môn nổ vang, hóa thành một mảnh tuyết bay.
Nhìn kỹ lại thì nó kiếm vẫn còn, tuyết bay là do Lục Tuyết vung kiếm tạo nên.
Tuyết bay khắp bốn phía, khi Lục Tuyết thu chiêu thì bỗng nhiên giống như mọc mắt, đánh thẳng tới Lục Bách.
Mạch thuật Huyền cấp hạ phẩm – Nhất Kiếm Phiêu Tuyết!
Hô…
Tuyết bay hạ xuống.
Kèm theo đó là Thiên Gia Kiếm, Hỏa Long Thuật và Lâm Khả Vô cầm Thiêu Hỏa Côn trong tay đồng thời chuyển hướng.
Trong đầu mọi người đồng loạt hiện ra câu nói của Ôn Bình, khi giằng co không xong thì làm động tác giả, lựa chọn tập kích mục tiêu lần nữa!
“Nguy rồi!”
Ba người thấy thế thì hô to không ổn.
Nhưng mà đã chậm.
Lúc này ba người trong trạng thái phòng ngự, tuyết bay đã hạ xuống, trong điện quang hỏa thạch ba người hoàn toàn không thể ngăn cản được tuyết bay, sau đó lại phóng thích mạch thuật công kích Lâm Khả Vô và ngăn cản Hỏa Long, kiếm!
Thiên Gia Kiếm giết tới trước.
Một kiếm xuyên qua người, không hề đình trệ chút nào.
Theo sát đó chính là Thiêu Hỏa Côn của Lâm Khả Vô, một gậy đập vào ngực, một gậy này đánh xuống đồng thời Phệ Hồn Châu nhanh chóng thôn phệ lấy máu tươi từ trong vết thương tràn ra. Cuối cùng chính là Hỏa Long ngậm chặt thân thể Lục Bách bay lên bầu trời.
Oanh!
Trên không trung, Hỏa Long ầm ầm nổ tung.
Nương theo một tiếng vang lớn, Hỏa Long nổ tung hình thành liệt diễm hình tròn trên không trung như là mặt trời treo cao. Lúc này, Lục Bách bị vụ nổ trùng kích bay lên trên không, quanh người còn có hỏa diễm bao bọc.
Đại khái bay lên gần mấy chục trượng, sau đó Lục Bách như sao băng rơi xuống đất dưới ánh mắt của mọi người.
Ầm!
Bụi mù nâng lên.
Hỏa diễm hình tròn trên bầu trời cũng tan biến theo.
Toàn trường yên tĩnh!
Sau đó, yên tĩnh đi qua, tiếng người huyên náo.
“Chuyện này... Lục Bách lại thua như thế.”
“Không phải là đã chết rồi chứ.”
“Không chết, còn có hơi thở hơi thở, ngực còn hơi phập phồng, còn cứu được!”
“Cứu được thì đã sao, thương thế này, toàn thân đều bỏng. Làn da cháy đen không nói, ngực bị đâm thủng, còn có một gậy của Lâm Khả Vô đó nữa. Chậc chậc, ước chừng phải tốn chừng một năm nữa năm mới có thể khỏe lại được. Sau một năm nửa năm, không biết những thiên tài khác đã mạnh cỡ nào.”
“Đúng đó, sau một năm nửa năm nữa, cái gì cũng đã trễ. Chẳng qua là sau đám người của Bất Hủ Tông đột nhiên lại đổi qua công kích Lục Bách?”
“Năm người giao đấu, không phải nên giết yếu nhất trước sao?”
Mọi người bàn tán từng câu từng câu, trên phù không đảo, rốt cuộc Hô Lan cũng thở dài một hơi.