Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 684 - 【Vip】 Thân Phận Bại Lộ, Người Của Long Gia Tới!

【VIP】 Thân phận bại lộ, người của Long gia tới! 【VIP】 Thân phận bại lộ, người của Long gia tới!

Chương 684: Thân phận bại lộ, người của Long gia tới!

Ôn Ngôn không có nhận, nói: “Ngươi để dùng đi, ngươi cần chúng hơn ta nhiều.”

“Những thứ này ta đều không cần đến, còn Lang Nguyệt Kiếm, ta có thể đi kiếm.” Lang Nguyệt Kiếm, Ôn Bình lười đi xoạt, nếu không thì cho dù Thập Tầng Tháp chỉ cho mảnh vỡ của Lang Nguyệt Kiếm nhưng Ôn Bình cũng có thể xoạt ra được mười thanh tám thanh.

Nói xong, Ôn Bình cưỡng chế nhét đồ vào trong tay phụ thân mình.

Vì để tránh cho xảy ra tình huống xấu hổ, phụ thân chắp tay đưa tàng giới cho người khác, Ôn Bình quyết định nhấn mạnh một chút.

“Phụ thân, đồ trong tàng giới này, xin ngài nhất định phải tự dùng.”

“Cái đưa nhỏ này, sao lại cứng đầu như vậy?”

Ôn Ngôn không muốn nhận đồ của Ôn Bình.

Bởi vì không có thứ gì có thể cho hắn, chuyện này đã khiến cho Ôn Ngôn cảm thấy xấu hổ rồi, sao có thể nhận đồ mà nhi tử cho hắn được?

Sau khi hắn đi, tình cảnh của nhi tử mình, tình cảnh của Bất Hủ Tông, hắn không cần nghĩ cũng biết sẽ khó khăn cỡ nào, cho nên hắn lại càng không có lý do nhận những thứ này.

Thấy phụ thân lại từ chối, Ôn Bình vội nói: “Nếu không thì ngài xem trước một chút?”

“Có gì có thể xem.”

Dứt lời, Ôn Ngôn đưa cảm giác vào trong tàng giới.

Lần đầu tiên nhìn thấy bạch tinh chồng chất thành núi, xem hoa cả mắt.

Nhìn lần thứ hai thì là tấm Tam Tuyền Tuyền Qua Đồ thuộc tính dị mạch.

Đến lúc này, Ôn Ngôn đã sửng sốt.

Cảm giác quét qua, Ôn Ngôn cả kinh nói: “Một vạn miếng bạch tinh!”

Nói ra cái số này, nhìn bạch tinh trước mắt, Ôn Ngôn chỉ cảm thấy trái tim mình đang run rẩy. Mới đầu ở trong quặng mỏ của Hồ Huyền Sắc, hắn cũng chưa từng nhìn thấy nhiều bạch tinh như vậy. Hơn nữa cái mỏ bạch tinh ở chỗ hắn thì tối đa cũng chỉ có thể đào ra được mấy ngàn miếng bạch tinh, hơn nữa còn phải tốn rất nhiều năm mới có thể đào móc ra hết được.

Trong tàng giới này lại có nhiều bạch tinh như vậy!

Còn có tấm Tam Tuyền Tuyền Qua Đồ đó nữa, làm tông chủ của thế lực nhị tinh, sao hắn lại không biết Tuyền Qua Đồ trân quý như thế nào.

Một tấm Tuyền Qua Đồ, giá trị của nó ngang với một cái thế lực nhị tinh.

Tam Tuyền Tuyền Qua Đồ, đây chính là thứ trong truyền thuyết ở Hồ Thiên Địa, chỉ có những thế lực tứ tinh cự đầu mới có được.

Nhưng bây giờ trong tàng giới này lại có một tấm!

Khi Ôn Ngôn còn đang kinh ngạc thì Ôn Bình tiếp tục nói: “Phụ thân, còn có một bản công pháp tên là Quy Nguyên Công, Huyền cấp thượng đẳng. Một cái khác thì là mạch thuật lưu phái Huyền cấp thượng phẩm, Thiên Dược Động, ta từng thấy được uy năng của nó, nếu ngài có thể tu luyện đến viên mãn thì cũng không tệ lắm. Thiên Dược Động, lại phối hợp với thanh Lang Nguyệt Kiếm này, thực lực của ngài có thể lại tăng thêm mấy lần.”

Nói một cách khách quan, năng lực tăng phúc thực lực của Lang Nguyệt Kiếm chắc chắn có thể sánh ngang với cây thương của Tư Đồ Tu Năng.

Bàn về trình độ cứng cáp thì Lang Nguyệt Kiếm còn hơn một bậc.

Điểm khác biệt duy nhất chính là cây thương đó của Tư Đồ Tu Năng có thể hô ứng với mạch môn, mà Lang Nguyệt Kiếm thì chỉ phù hợp với pháp thuật.

“Chuyện này...” Nghe Ôn Bình nói, Ôn Ngôn sững sờ tại chỗ.

Ôn Bình cười nói: “Thực ra thì con của ngươi đã không giống như trước kia.”

Từ sau khi phụ thân biến mất, thực ra thì Ôn Bình muốn nói nhất chính là câu nói này, cũng muốn cho hắn thấy mình đã thay đổi như thế nào.

Bây giờ mình đã không còn là cái tên chỉ biết chơi bời lêu lổng ăn chơi đó nữa.

Hắn bây giờ, dựa vào một mình hắn thì cũng đủ để cho bất kỳ một thế lực tứ tinh cự đầu nào cúi đầu!

“Không giống trước kia, vậy thì tốt, sau này phải nghiêm túc tu luyện.” Ôn Ngôn cất Lang Nguyệt Kiếm vào trong tàng giới, sau đó giấu tàng giới vào trong ngực, nói: “Thay ta cám ơn sư phụ ngươi, nếu có ngày Ôn Ngôn ta trở lại Đông Hồ thì nhất định sẽ cảm tạ hắn.”

Thấy Ôn Bình có thể lấy ra nhiều đồ như vậy, Ôn Ngôn lập tức yên tâm.

Xem ra sư phụ mà Tuyết Nhi phái cho con của bọn họ mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.

Có thể lấy ra nhiều đồ như vậy, chỉ sợ sẽ là nhân vật cấp lãnh tụ của thế lực tứ tinh cự đầu.

Ôn Bình có chút dở khóc dở cười:“Cảm ơn sư phụ ta?”

Ôn Bình bó tay rồi.

Sớm biết như vậy thì lúc trước sẽ không bịa ra sư phụ gì gì đó rồi.

Bây giờ khiến cho mình muốn chứng minh cho phụ thân biết mình không giống như ngày xưa nữa thì phụ thân cũng không tin.

Ôn Bình bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: “Được, sau khi trở về thì ta sẽ dập đầu cảm ơn hắn.”

Mặc dù Ôn Ngôn là một nam nhân nhưng vẫn không nhịn được mà ôm Ôn Bình vào lòng, vỗ bả vai Ôn Bình, nói: “Đứa nhỏ, bây giờ tạm biệt, hi vọng hai phụ tử chúng ta có thể có ngày trùng phùng.”

“Nhất định sẽ có... nếu như không có thì ta cũng sẽ đi tìm ngài. Thực ra thì bây giờ con của ngươi vô cùng mạnh!”

Ôn Bình cảm thán một câu.

Ôn Ngôn đập bả vai hắn hai lần, buông lỏng tay ra, nói: “Cố gắng tu hành, luyện thể, thực ra thì Thông Huyền chỉ là khởi đầu của con đường tu hành. Có thành tựu thì chớ tự mãncũng nhất định phải nhớ kỹ những gì ta đã nói.”

“Nhất định!”

Ôn Bình nhìn phụ thân đã đưa một tay lên nắm cửa, trong lòng biết mình đã không giữ hắn lại được.

Nếu không giữ lại được thì tùy phụ thân đi.

Có nhũng thứ mà mình cho thì chắc chắn trong thời gian ngắn, phụ thân có thể phát triển rất nhiều.

Bước vào Thần Huyền, dễ dàng!

...

Vân Hải Lâu.

Là đệ nhất lâu trong Hạo Hãn Thành, ngày thường Bách Tông Liên Minh đều dùng nó để đón người lãnh đạo của những thế lực tứ tinh cự đầu.

Nhưng mà từ khi Bách Niên Thịnh Hội bắt đầu, chỗ này chỉ đón thế lực bên ngoài Hồ Thiên Địa.

Long gia, đang ở chỗ này!

Lúc này, đêm đã về khuya, gió nhẹ thổi chầm chậm. Trong tầng bốn của Vân Hải Lâu là một chỗ không có vách tường, bốn phía đều là bình phong chạm ngọc, phía trong bình phong, một nữ nhân áo đỏ đang đánh cờ với một tên thanh niên có dáng người khôi ngô nhưng mặt mày thì hớn hở.

Bình Luận (0)
Comment