Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 685 - 【Vip】 Thân Phận Bại Lộ, Người Của Long Gia Tới! (2)

【VIP】 Thân phận bại lộ, người của Long gia tới! (2) 【VIP】 Thân phận bại lộ, người của Long gia tới! (2)

Chương 685: Thân phận bại lộ, người của Long gia tới! (2)

Nữ nhân áo đỏ tên là Long Nguyệt, là nữ nhi thứ tư của gia chủ hiện nay của Long gia.

Nam nhân cường tráng tên là Long Dã, là con thứ ba của gia chủ hiện nay của Long gia.

Long Nguyệt áo đỏ cười ha hả, hoàn toàn không có dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo ở phòng đấu giá Hạo Hãn hôm đó. Mỗi đi một nước cờ thì còn nói với người thanh niên trước mặt một câu: “Ca, nhanh lên, sao lại giống như một lão già vậy, chậm quá.”

Mỗi lần như vậy, Long Dã trước mặt đều cười không nói, tiếp tục dựa theo tiết tấu của hắn mà đánh cờ. Nhưng khi ván cờ chuẩn bị kết thúc thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên bên ngoài bình phong: “Thống lĩnh, đã xác nhận thân phận.”

Tay đang hạ cờ của Long Dã dừng lại.

Biểu cảm trên mặt cũng ngưng lại, sau đó khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười đắc ý.

“Tứ muội, đi bắt người với ca ca?”

Long Nguyệt áo đỏ lập tức không vui, nói: “Cờ còn chưa có đánh xong, bắt ai, có phải là ngươi sợ thua hay không?”

“Người mà ta muốn bắn, tên là Ôn Ngôn!”

“Ôn... Ôn Ngôn... ai vậy?”

Trong lòng Long Nguyệt hơi hồi hộp một chút, hoàn toàn không còn hứng thú đánh cờ nữa.

Bị phát hiện rồi?

Không thể nào nha.

Từ khi Ôn Ngôn được nàng cứu tới nay, hắn vẫn luôn ẩn nấp rất kĩ, hơn nữa vẫn luôn ở chung với các nô lệ.

Long Dã lãnh đạm nói: “Nếu tứ muội không biết Ôn Ngôn là ai, vậy thì hãy theo ta đi xem một chút. Long Liệt, dẫn đường!”

Dứt lời, Long Dã nhanh chóng đứng dậy, lúc này, dáng người khôi ngô tựa như một bức tường, đứng ở trước mặt Long Nguyệt.

Long Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng bối rối.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Không đúng, nàng đã làm tốt như vậy, sao lại bị phát hiện?

Long Dã tiếp tục nói: “Tam muội đưa ngươi đến, nước cờ này đúng là không có đi sai. Bản tính ngươi hoạt bát, ưa thích đi khắp nơi, hơn nữa thỉnh thoảng còn biến mất một thời gian, để cho người đi cứu Ôn Ngôn đó là lựa chọn thích hợp nhất. Nhưng mà ngươi sai ở chỗ không muốn trảm thảo trừ căn, thấy những thợ mỏ đó tội nghiệp thì để lại người sống. Đồng thời, ngươi còn đánh giá cao kỹ thuật diễn của Ôn Ngôn, hắn giả không giống nô lệ. Có lẽ quần áo trên người giống, nhưng những thứ đã ăn vào xương máu thì hắn không thể thay đổi được. Nếu như người cho rằng thần không biết quỷ không hay, ta không phát hiện được, vậy thì ngươi đã quá coi thường nhị ca ta!”

“Nhị ca, ngươi đang nói cái gì đó... sao ta nghe không hiểu gì hết.” Long Nguyệt ngượng ngùng cười một tiếng.

“Chết cũng không thừa nhận?”

“Cũng được!”

“Chuyện này ta sẽ giả bộ không biết, ngươi không muốn đi cùng cũng được, ở lại đây đi, một bước cũng không thể rời đi, nếu không thì ta sẽ nói chuyện này lại cho phụ thân biết, từ nay về sau, không cho phép ngươi rời khỏi nhà nửa bước!”

Long Dã nói mấy câu, sau đó chắp tay rời đi.

Long Nguyệt nắm tóc, tâm tình hỏng bét, vội vàng đứng lên đuổi theo.

Nàng biết, nhị ca đi chuyến này, nhất định sẽ giết Ôn Ngôn!

“Nhị ca, chờ ta một chút.”

Long Nguyệt đuổi kịp Long Dã, sau đó cũng không dám thở mạnh, đi theo sau. Một đường đi về hướng tây, đi tới bên ngoài phòng đấu giá Hạo Hãn.

Rất khéo, Ôn Ngôn vừa đi ra ngoài!

Thấy Long Dã xuất hiện, Ôn Ngôn vội vàng cúi đầu xuống, bước chân cũng chậm lại một chút.

Bởi vì hắn sợ đi quá nhanh sẽ bị hoài nghi.

Vừa đi, Ôn Ngôn vừa nín hơi, sau đó nghe được một tiếng hỏi thăm ân cần sau lưng: “Ôn Ngôn, ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có thể đi sao?”

Một tiếng gầm thét khiến cho Ôn Bình thân bất do kỷ, dừng bước.

Quay người lại, dứt khoát lấy miếng vải đen trên mặt xuống, sau đó nhìn chằm chằm Long Dã.

Bốn mắt nhìn nhau, người bên cạnh Long Dã đã vây lại, đề đao muốn bắt lấy hắn. Bên cạnh, Long Nguyệt cũng muốn mở miệng ngăn cản. Nhưng mà lúc này, Long Dã lại kêu mọi người ngừng lại, tự mình đi lên.

Long Dã ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Ngươi có biết, ta là ai?”

“Biết.” Ôn Ngôn vừa nói vừa tháo khăn trùm đầu xuống.

Lúc này, Ôn Ngôn không dám đưa mắt nhìn phòng đấu giá Hạo Hãn, hắn sợ Long Dã có thể nhìn ra được mánh khóe từ ánh mắt của hắn.

Cũng rất sợ lúc này Ôn Bình sẽ chạy ra.

So với bản thân mình thì hắn lo lắng cho Ôn Bình hơn. Ôn Bình vẫn còn là con nít, thấy hắn bị giết thì chắc chắn sẽ điên cuồng.

Chắc chắn cái tên Long Dã này tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay với Ôn Bình. Đối với bọn họ mà nói, con của mình và Tuyết Nhi chính là một nghiệt chủng.

Là nỗi nhục của Long gia!

Long Dã lạnh lùng nói: “Cho nên, ngươi còn có di ngôn gì đó thì nói nhanh một chút đi, ta sẽ báo lại cho tam muội.”

Ôn Ngôn không có sợ hãi, chẳng qua là hắn chỉ nghiến răng đáp lại một câu: “Ta rất nghi ngờ chuyện người có phải là anh ruột của Tuyết Nhi hay không.”

Long Nguyệt khẽ hô lên: “Ôn Ngôn, ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Ôn Ngôn ngửa mặt lên trời cười dài, nói: “Ta có nói sai sao? Thử hỏi xem, hắn giống anh ruột ngươi chỗ nào, giống anh ruột của Tuyết Nhi chỗ nào? Nếu bị phát hiện, ta không lời nào để nói, muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được! Nhưng nếu hôm nay ngươi dám để cho ta phơi thây đầu đường thì ta cũng dám nói ra hết thảy trước khi ngươi rút đao!”

Chuyện mà hắn có thể làm bây giờ chính là ép cho Long Dã phải đem hắn đi, trước đó, hắn hi vọng Ôn Bình nhất định đừng có đi ra ngoài.

Nhẫn nhịn một chút, một ngày nào đó sẽ có cơ hội.

Bây giờ mà đi ra thì cơ hội gì cũng sẽ bị mất hết.

Long Dã lạnh giọng nói: “Rất có cốt khí, mang đi!”

Long Dã lạnh giọng nói: “Rất có cốt khí, mang đi!”

Nếu dùng một đao giết chết ngay bây giờ thì Long Dã cảm thấy quá lợi cho Ôn Ngôn rồi.

Nếu không phải tại Ôn Ngôn thì Long gia đã thông gia xong từ lâu rồi, một khi thông gia thành công thì Long gia sẽ có thể có thêm một vị đồng minh Địa Vô Cấm. Hơn nữa tên Địa Vô Cấm này còn không phải là hạ cảnh mà là trung cảnh mạnh hơn!

Nhưng mà chỉ vì Ôn Ngôn mà bây giờ Long Tuyết có chết cũng không chịu lấy chồng, trong đầu chỉ còn lại ích kỷ và tư dục của cá nhân.

Bình Luận (0)
Comment