Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 686 - 【Vip】 Vong Linh Sinh Vật Đại Chiến Với Long Dã

【VIP】 Vong linh sinh vật đại chiến với Long Dã 【VIP】 Vong linh sinh vật đại chiến với Long Dã

Chương 686: Vong linh sinh vật đại chiến với Long Dã

Người sống một đời, nếu như chỉ sống vì chính mình thì sống để làm gì?

Long Dã nói xong, Long Liệt trực tiếp vẫy tay một cái, mấy tên thị vệ Trấn Nhạc Cảnh nâng đao đi lên muốn bắt lấy Ôn Ngôn.

Đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy tức giận đột nhiên xuất hiện.

Giọng nói này tựa như lôi đình đang góp nhặt uy thế trong mây đen, rơi vào trong tai mọi người, người vây xem nơi xa thì khiếp sợ, người của Long gia thì tức giận.

“Ngươi dựa vào cái gì mà mang phụ thân của Ôn Bình ta đi!”

Ôn Bình vẻ mặt lạnh lùng từ trong phòng đấu giá Hạo Hãn đi ra.

Giờ khắc này, trong lòng Ôn Ngôn đắng chát.

Chuyện mà hắn sợ nhất vẫn xảy ra.

Rốt cuộc thì Ôn Bình vẫn không nhịn được mà đi ra.

Mấy người đang vây xem ở xa nhìn thấy Ôn Bình thì dồn dập bàn tán, suy đoán Ôn Bình là ai mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của Long gia. Phải biết, Long gia là tồn tại kinh khủng mà ngay cả Bách Tông Liên Minh cũng phải phụng làm khách quý.

“Tiểu tử, ngươi đang tìm đường chết đúng không?” Long Dã lạnh lẽo nhìn Ôn Bình, dùng tư thái bề trên nhìn hắn.

Ánh mắt nhìn Ôn Bình, giống như là đang nhìn một con sâu kiến có thể tiện tay nghiền chết, tràn đầy khinh miệt.

Tuy rằng đã trải qua Thiên Tầng Giai, tâm cảnh đi đến một loại cảnh giới không có chút rung động nào, nhưng mà lúc này Ôn Bình vẫn không nhịn được tức giận: “Có lẽ là ngươi đang tìm cái chết! Hôm nay Ôn Bình ta ở đây, ngươi dám mang phụ thân ta đi thử xem.”

“Phụ thân?”

Đầu tiên, Long Dã sững sờ.

Sau đó bừng tỉnh đại ngộ, lông mày bởi vì phẫn nộ mà run rẩy.

“Tốt!”

“Tốt!”

“Không ngờ còn sinh ra một cái nghiệt chủng!”

Liên tục ba câu nói, Long Dã trực tiếp vung tay lên, ra hiệu cho người mình bắt luôn Ôn Bình lại.

Ôn Ngôn vội vàng đi lên, rút Lang Nguyệt Kiếm ra đứng trước mặt Ôn Bình, dùng thân thể vĩ ngạn cản trở mấy tên thị vệ Trấn Nhạc Cảnh đối diện.

“Long Dã, hài tử vô tội.”

Long Dã lãnh khốc hạ lệnh: “Giết hết!”

Đột ngột, một đạo bạch mang lướt qua.

Tựa như tia chớp, thậm chí còn không ai thấy rõ được là chuyện gì xảy ra, bốn tên thị vệ Trấn Nhạc Cảnh đang vọt tới chỗ Ôn Ngôn cứng đờ tại chỗ. Sau đó lảo đảo vài bước, ngã xuống đất.

Biểu cảm trên mặt Long Dã cứng lại.

Hắn không ngờ được sẽ xuất hiện tình huống như vậy.

Bốn tên thị vệ Trấn Nhạc Hạ Cảnh, chỉ trong một hơi thở thì chết rồi? Ngay cả mạch môn cũng không kịp phóng thích?

Lại nhìn Ôn Bình, sau lưng lơ lửng một thanh kiếm, trên lưỡi kiếm còn đang có máu chảy xuống. Sau đó, Ôn Bình kéo Ôn Ngôn ra sau lưng mình, nói: “Phụ thân, ngài vào phòng đấu giá đợi một chút đi, chuyện này để ta giải quyết.”

Ôn Ngôn vừa quay đầu lại, trước mặt Ôn Bình lộ vẻ lạnh lẽo mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, tỏa ra khí tức mà hắn cảm thấy hết sức xa lạ.

Hắn chợt phát hiện, mình không biết đứa con trai này.

Nếu như không phải giọng nói vẫn giống.

Nếu như không phải dáng vẻ vẫn giống.

Hắn sẽ không dám thừa nhận người này là con của mình.

Trong một hơi thở, liên tục giết bốn tên thị vệ của Long gia, thực lực này chỉ sợ đã vượt qua Trấn Nhạc Cảnh!

“Hài tử...”

Ôn Bình lên tiếng: “Phụ thân, ta đã không phải là ta của trước đó, hôm nay ta sẽ để cho ngài xem một chút.”

Nói xong, Ôn Bình ánh mắt lạnh lùng nhìn Long Dã.

Bốn mắt nhìn nhau, một tia lửa vô hình cháy hừng hực.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ba cái mạch màu xanh lam theo tiếng vang mà mở ra.

Khí tức nửa bước Địa Vô Cấm mạnh mẽ như gió bão bao phủ, sắc mặt của mấy người đang đứng vây xem ở cách đó mười bước đột nhiên thay đổi. Như là chim rừng kinh hoảng, vội vàng bỏ chạy tán loạn.

Không ai dám dừng lại lâu, cho dù là thối lui đến ngoài ngàn mét mà vẫn như thế.

Nửa bước Địa Vô Cấm ra tay thì rất khủng bố, không ai có thể tưởng tượng được.

“Bằng hữu, mặc dù không biết ngươi là ai, nhưng chuyện của Long gia thì ngươi không nên nhúng tay vào! Hậu quả này ngươi không gánh nổi!”

Long Dã hừ lạnh một tiếng, khí tức nửa bước Địa Vô Cấm ép tới.

Bên cạnh, Long Nguyệt cũng bị luồng khí tức này khiến cho lui về phía sau mấy bước, tuy rằng nàng cũng là nửa bước Địa Vô Cấm, nhưng so với Long Dã thì nàng yếu hơn quá nhiều. Sau khi lui ra phía sau mấy bước, Long Nguyệt nhìn Ôn Bình, muốn nói lại thôi.

Ôn Bình này đúng là có chút giống tỷ tỷ, cũng có chút giống Ôn Ngôn.

“Ca, ngươi giơ cao đánh khẽ đi, hắn là con ruột của muội muội ngươi, ngươi nhẫn tâm nhìn tam tỷ sau này ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt sao?”

Long Dã không hề bị lay động.

Khí tức bàng bạc như đại sơn ép tới.

“Ca!”

Ngay lúc Long Nguyệt chuẩn bị đi lên hỗ trợ thì bước chân hơi ngừng lại.

Đối mặt với uy thế của Long Dã, Ôn Bình đứng trước cửa phòng đấu giá, không hề động một chút nào, ngay cả mày cũng không nhíu một cái.

“Chuyện này...”

Long Nguyệt không thể tin được.

Bởi vì cho dù là nàng thì cũng chưa chắc có thể chống đỡ được khí tức mênh mông mà Long Dã thả ra.

Lúc này, Ôn Bình mở miệng nói: “Chơi chán chưa?”

Nói xong, Ôn Bình lấy đũa phép ra.

“Lắng nghe ta triệu hoán...”

Lời vừa dứt, một luồng khí tức tử vong đột nhiên theo gió mà tới, như là sương mù bao vây lấy phạm vi ngàn mét.

Mặc dù luồng khí tức này không sánh kịp với khí tức bàng bạc mà Long Dã mới thả ra lúc nãy, nhưng nó lại có điểm đặc biệt của riêng nó. Đặt mình vào trong đó thì phảng phất như đi tới địa ngục trần gian.

Bi thảm.

Thống khổ.

Thê lương.

Kêu rên.

Vân vân... chúng nó quanh quẩn xung quanh đây.

Kèm theo một tiếng gầm lên giận dữ, từng con vong linh sinh vật chỉ có khung xương từ trong cánh cửa kết nối với thế giới vong linh đi ra.

Long Dã lập tức biến sắc.

Khí tức này lại khiến cho trái tim sắt thép đã chinh chiến suốt mấy chục năm của hắn cảm thấy sợ hãi một chút.

Ôn Bình lại lên tiếng: “Hắn là của ngươi.”

Thôn Phệ Thú ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, bốn cái xương tay như cây kẹp đột nhiên căng ra. Sau đó nó giậm chân một cái, mặt đất run lên bần bật như là địa chấn, mấy chục cây cốt thứ như là lồng giam vụt lên từ mặt đất, muốn vây khốn Long Dã.

Bình Luận (0)
Comment