Chương 687: Vong linh sinh vật đại chiến với Long Dã (2)
Ầm!
Mạch môn run lên, lúc này Long Dã thi triển mạch thuật, một cột nước cũng vụt lên từ mặt đất, thấy Long Dã vọt thẳng đến giữa không trung. Giữa không trung, mạch môn lại nổ vang một tiếng, Long Dã đưa tay một cái, lam vũ đầy trời.
“Tử Vong Tẩy Lễ!”
Lam vũ như là mưa tên hạ xuống.
Phòng ốc, đường đi, chỉ cần nằm trong phạm vi bao phủ của lam vũ thì tất cả đều trở thành một vùng phế tích, mấy người xem thấy lạnh cả sống lưng. Nhưng mà Thôn Phệ Thú nằm trong phạm vi bao phủ của lam vũ lại không hề động một chút nào, giống như là đang tắm một trận mưa xuân.
Đột ngột, thôn phệ nhảy lên thật cao, toàn bộ thân thể đột nhiên nở lớn ra, thân hình mở rộng chừng gấp ba gấp bốn lần vừa rồi. Sau đó như một tòa núi lớn ép xuống Long Dã, bốn cái xương tay cũng như mũi tên chỉa thẳng vào Long Dã.
Long Dã vội vàng lấy một thanh cự phủ màu đỏ như máu từ trong tàng giới ra, dài trọn vẹn một trượng, quơ lên nghênh đón công kích của Thôn Phệ Thú.
Ầm!
Ầm!
Cự phủ và xương tay đụng vào nhau tạo nên một tiếng nổ vang trời.
Mỗi một trận sóng xung kích xuất hiện đều như hóa thành gió lốc, hất bay, phá hủy tất cả những gì yếu ớt.
Phòng đấu giá Hạo Hãn, dưới sự bảo vệ của Ôn Bình cho nên không hề bị hao tổn chút nào. Ôn Ngôn đứng ở cửa sổ của phòng đấu giá nhìn ra ngoài, uy thế đó khiến cho hắn nhìn thấy mà kinh hồn tán đảm. Khi nhìn Ôn Bình thì thấy hắn khí định thần nhàn đứng ở đó.
Ôn Ngôn không thể tin được đây là nhi tử bất học vô thuật, chơi bời lêu lổng trước đó của hắn.
Càng không thể tin được, yêu bộc của Ôn Bình đã mạnh mẽ đến mức có thể chống lại với Long Dã của Long gia.
Thực lực của Long Dã, dựa theo những gì Long Nguyệt nói thì trong Hồ Thiên Địa này không có một người nào là đối thủ của hắn, hơn nữa hắn còn vô địch dưới Địa Địa Vô Cấm.
Sau đó, Ôn Bình lạnh giọng hô một câu: “Ta cho ngươi đi ra ngoài là để cho ngươi chơi phải không?”
Thôn Phệ Thú nghe được câu này thì thân thể đột nhiên rung một cái, sau đó toàn thân cuộn lại thành một cục, trực tiếp đụng vào Long Dã. Long Dã thấy thế thì đưa tay đánh ra một chiêu mạch thuật thanh thế chấn thiên, chống cự Thôn Phệ Thú va chạm tới, cũng phá hủy tất cả dưới chân.
Oanh!
Thôn Phệ Thú bị Long Dã nện rơi xuống đất.
Bụi dâng lên mù mịt, Thôn Phệ Thú nằm im trong đó không có động tĩnh, Long Dã không có bỏ qua cơ hội này, trực tiếp dùng ra một chiêu Tử Vong Tẩy Lễ nữa. Lần này, chiêu này còn khủng bố lần trước nhiều, lam vũ to như hạt đậu đã biến thành lớn bằng nắm tay.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Lam vũ rơi xuống tựa như là lôi đình vạn quân rơi xuống đất.
“Chỉ có như thế!”
Long Dã vừa nhếch miệng cười một tiếng, phóng cảm giác xuống dò xét động tĩnh của Thôn Phệ Thú thì phát hiện Thôn Phệ Thú lại ăn thi thể của bốn tên thị vệ Trấn Nhạc Cảnh bị Ôn Bình giết. Mở miệng một cái, thi thể của bốn tên đó bị nuốt vào trong cái bụng vô hình.
Bốn cái thi thể vào trong bụng, trạng thái của Thôn Phệ Thú đột nhiên tăng lên!
So với vừa rồi, khí tức của nó chợt tăng lên hơn bốn thành!
Nhưng mà Thôn Phệ Thú cũng không có đình chỉ, nhào thẳng đến đám thị vệ của Long gia đang đứng xung quanh hỗ trợ.
Thấy thế, sao Long Dã lại không biết được Thôn Phệ Thú đang định làm gì, vội vàng hô to: “Chạy mau!”
Nhưng mà Trấn Nhạc Cảnh thì sao lại chạy thoát khỏi tay của nửa bước Địa Vô Cấm được!
Mắt thấy Thôn Phệ Thú đã tiếp cận những thị vệ đó, Long Dã hết cách rồi, chỉ có thể chuyển hướng lam vũ tới những thị vệ của mình.
Cho dù thị vệ thịt nát xương tan cũng không thể để cho quái vật này ăn được.
Mạch thuật Huyền cấp Địa cấp hạ phẩm Tử Vong Tẩy Lễ cũng không thể tạo thành thương thế hữu hiệu cho nó, nếu để cho nó ăn nữa, tình huống thực lực ngang nhau sẽ không còn tồn tại. Nhưng mà chiêu ngọc thạch câu phần này sẽ có hiệu quả sao?
Thôn Phệ Thú mở to miệng rộng ra, một đoàn huyết quang bỗng nhiên xuất hiện.
Mấy tên thị vệ đó hóa thành một đám sương máu, chui thẳng vào trong bụng Thôn Phệ Thú.
Sáu đám sương máu vào bụng, khí tức của Thôn Phệ Thú kèm theo một tiếng gầm thét sảng khoái mà nhảy vọt lên tới một mức độ kinh khủng.
Nói đúng hơn, sau khi liên tục ăn mười cái năng lượng thể, thực lực của Thôn Phệ Thú đã tăng lên gấp bội!
Ầm!
Thôn Phệ Thú to lớn cuộn mình lại thành hình cầu, bắn mạnh tới chỗ Long Dã ở xa xa, tốc độ nhanh chóng khiến cho Long Dã trở tay không kịp.
Hết cách rồi, chỉ có thể cầm phủ lên chống đỡ!
Cái Huyết Phủ theo hắn chinh chiến mấy chục năm, giết không dưới mấy vạn người, chém không dưới mười tên nửa bước Địa Vô Cấm này, trong khoảnh khắc khi tiếp xúc với Thôn Phệ Thú thì bị đánh bay, Long Dã cầm cũng không cầm chắc được.
Đồng thời, Long Dã bị va chạm một cái, cũng bay về sau vài trăm mét, xuyên thủng mấy chục phòng ốc, từ không trung nhìn xuống thì hắn để lại một đường rãnh thật sâu, khiến cho người nhìn mà sợ hãi. Thôn Phệ Thú hoàn toàn không cho Long Dã có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, hai chân giẫm một cái, lồng giam bằng cốt thứ giam lại Long Dã vừa mới ổn định thân hình lại.
Lần này Long Dã không thể tránh thoát.
Sau khi bị lồng giam bằng cốt thứ cao tới mấy trượng cầm tù, Thôn Phệ Thú chạy như bay, biểu hiện ra tư thế nuốt người lúc nãy.
“Không muốn!”
Một tiếng thét chói tai vang lên.
Nhưng Ôn Bình đứng ngoài cửa phòng đấu giá Hạo Hãn mặt không đổi sắc, giống như là không có nghe được.
Nhìn Thôn Phệ Thú càng ngày càng gần, Long Nguyệt lo lắng hô: “Ôn Bình, ngươi giết ca ta, vui vẻ nhất thời cũng vô dụng, một khi ca ta chết, phụ thân ta sẽ càng không đồng ý.”
Không biết tại sao, nàng lại cảm thấy rằng con quái vật khô lâu đó có thể ăn Long Dã.
Mà một khi Long Dã chết, chỉ sợ chuyện sẽ không chỉ đơn giản là phụ thân nàng không đồng ý cho tỷ tỷ đến với Ôn Ngôn.
Chắc chắn chuyện này sẽ diễn biến theo một hướng càng ác liệt hơn.
Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ không thể ngăn cản nữa.
Nghe Long Nguyệt nói như vậy, Ôn Bình lạnh nhạt đáp lại một câu: “Không đồng ý, thì tính sao?”