Chương 688: Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ, lưu phái mạch thuật Địa cấp!
Không phải là người của Long gia ghét bỏ Bất Hủ Tông sao?
Chỉ cần cho hắn thời gian thì chuyện Bất Hủ Tông trở thành một thế lực mà Long gia chỉ có thể ngưỡng vọng hoàn toàn không thành vấn đề.
Khi đó người của Long gia sẽ còn ngăn cản chuyện hôn nhân này nữa sao?
“Ngươi thả ca ta trước, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói.” Thấy Ôn Bình khó chơi như vậy, Long Nguyệt tiếp tục khuyên can.
Ôn Bình đáp: “Mới nãy khi hắn muốn giết phụ thân ta thì tại sao ngươi lại không đứng ra nói ‘có chuyện gì từ từ nói?’. Là ngươi cảm thấy Ôn Bình ta dễ nói chuyện hay là ngươi cảm thấy ta sẽ sợ Long gia các ngươi?”
Long Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Không phải, ngươi kêu nó dừng lại trước, nghe ta nói...”
Nói xong, Thôn Phệ Thú đã cách lồng giam gần trong gang tấc.
Lúc này, Long Dã nắm chặt hai nắm tay, sau đó như cự thú hình người, điên cuồng đấm vào lồng giam bằng cốt thứ. Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Long Nguyệt cảm nhận được, thân là người trong cuộc thì Long Dã còn cảm nhận sâu sắc hơn.
Hắn không dám khuếch đại rằng mình có thể đỡ được một chiêu này của con quái vật khô lâu đó mà vẫn bình yên vô sự. Thực ra thì hắn cũng không có nắm chắc mình có thể sống sót.
Nhưng mà hắn là nửa bước Địa Vô Cấm, Long Dã có lòng tự tôn của mình. Hắn sẽ không ngồi chờ chết, cho dù chết cũng muốn chết trong phản kháng!
Sau một khắc, Thôn Phệ Thú mở to cái miệng rộng của nó.
Thôn phệ chi lực bỗng nhiên bùng nổ trong lồng giam, giống như là nước biển vậy, từ bốn phương tám hướng đánh tới, hoàn toàn không chút nương tay, đè xuống Long Dã.
Động tác công kích lồng giam bằng cốt thứ của Long Dã hơi ngừng lại, sau đó toàn bộ thân thể đều bị đè ép tới cuộn tròn lại. Trong ánh mắt quật cường, hắn cố sức phản kháng nhưng mà chỉ có bả vai có thể nhúc nhích một chút dưới áp lực này, còn những chỗ khác hoàn toàn không thể cử động dưới áp lực này.
Rốt cuộc là lực lượng gì?
Tại sao lại bá đạo như vậy?
Đây là ý nghĩ còn sót lại trong đầu Long Dã.
Sau mấy hơi thở, áp lực bốn phương tám hướng bỗng nhiên giống như là bị nhóm lửa, bắt đầu nổ tung quanh người hắn.
Lần nổ tung thứ nhất thì khiến cho Long Dã đau đến nhe răng trợn mắt.
Trong đầu Long Dã lập tức hiện ra hình ảnh mấy người thị vệ của mình nổ tung thành sương máu, một cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Sau đó nổ tung càng làm cho Long Dã đau đến không muốn sống. Dù cho hắn tu luyện linh thể xếp hạng thứ một ngàn tám trăm linh sáu trong bảng xếp hạng linh thể, Chiến Ý Linh Thể, đồng thời cũng đã viên mãn nhiều năm, nhưng thống khổ này vẫn khiến cho hắn khó mà chịu đựng được. Đồng thời trong khoảnh khắc thì đã nổ cho toàn bộ thân thể hắn máu thịt be bét, hoàn toàn không còn hình người.
Thôn Phệ Thú sững sờ, cái miệng há to ra, giống như muốn nói: “Không chết?”
Sau đó quay đầu nhìn Ôn Bình một cái, lại nhìn Long Dã vài lần, có vẻ như nó đang hoang mang. Sau đó lại quay đầu nhìn Ôn Bình một cái, lại nhìn Long Dã vài lần, giống như là đang cầu xin tha thứ.
Ôn Bình thấy cảnh này thì trong lòng không khỏi cảm thán, nửa bước Địa Vô Cấm bên ngoài Hồ Thiên Địa này đúng là có có chút tài năng.
Thôn Phệ Thú trong địa ngục vong linh lại không thể một ngụm nuốt trọng hắn được.
Tỉ mỉ nghĩ lại thì lập tức hiểu được nguyên nhân.
Sau khi thôn phệ mười lần, thực lực tăng lên gấp bội, thôn phệ chi lực của Thôn Phệ Thú sẽ giảm bớt đi nhiều, cũng không có bá đạo như mới đầu nữa.
Nhưng mà mặc dù Long Dã may mắn không chết nhưng bây giờ hắn cũng không dễ chịu gì.
Trải qua thôn phệ chi lực tẩy lễ, Long Dã đã thương tích đầy mình, máu tươi chảy ướt toàn bộ thân thể, từ xa nhìn lại thì giống như là một huyết nhân tà ác.
Đám người Lý Bảo đang trốn trong phòng đấu giá Hạo Hãn nhìn thấy cảnh này thì trong lòng giật mình không thôi.
Nhìn Ôn Bình một chút, trong lòng kính ngưỡng.
Đó là đại nhan vật bên ngoài Hồ Thiên Địa, đại biểu cho lực lượng siêu việt Hồ Thiên Địa, tam đại cường giả nửa bước Địa Vô Cấm của Bách Tông Liên Minh đều phải cung kính có thừa, nhưng lại bị Ôn Bình ngoài cửa gọi một con quái vật khô lâu tới đánh cho thành cháu trai.
Đây là chuyện mà thế lực bên ngoài Hồ Thiên Địa xuất hiện ở Hồ Thiên Địa hơn một nghìn nằm mà chưa bao giờ xảy ra, cũng là chuyện mà không ai dám nghĩ tới.
Chuyện hôm nay đủ để ghi vào sử sách cả Hồ Thiên Địa.
Bọn họ là người đứng xem gần nhất thì cũng có thể nói khoác trăm năm!
Đồng thời bọn họ cũng bắt đầu tò mò, rốt cuộc thì thanh niên này là ai?
Rốt cuộc là ai?
Cùng lúc đó, Ôn Ngôn ở trong phòng đấu giá Hạo Hãn cũng nhìn thấy cảnh này.
Mới đầu hắn chỉ kinh ngạc, vẫn chỉ không thể tin được Ôn Bình trước mắt là nhi tử chơi bời lêu lổng, bất học vô thuật trước đó của mình.
Bây giờ Ôn Ngôn rất xúc động.
“Thực ra thì con của ngươi đã không giống như trước kia nữa.”
Câu nói lúc trước của Ôn Bình đột nhiên xuất hiện trong đầu, vang vọng bên tai.
Bây giờ hắn mới hiểu được.
Giờ mới hiểu được.
Ý nghĩa chân chính của câu mà Ôn Bình nói lúc trước.
“Ca!”
Đột ngột, Long Nguyệt gào lên một tiếng phá vỡ yên lặng ngắn ngủi.
Khi Long Nguyệt đang muốn chạy về phía Long Dã thì Long Dã thương tích đầy mình, chật vật không chịu nổi bỗng nhiên mở miệng nói: “Không được qua đây!”
Long Nguyệt hỏi lại: “Ca, ngươi không sao chứ?”
“Không chết được!” Long Dã dứt lời, đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt lãnh khốc máu me đầm đìa, tay vừa nhấc, cự phủ đỏ như máu đang nằm im ngoài mấy chục mét bay về trong tay Long Dã như chim bay về tổ.
Sau một giây, Long Dã bỗng nhiên hô to một tiếng.
“Ôn Bình!”
Ôn Bình đứng tại chỗ, không hề động một chút nào, dùng ánh mắt cực kỳ bình thản nhìn Long Dã.
Long Dã cười dữ tợn, phóng ra một luồng khí tức tử vong tà ác không thuộc về hắn, nói với Ôn Bình: “Ngươi triệt để chọc giận ta!”
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Tiếng chấn mạch vang lên.
Sau đó, bốn cái vòng xoáy màu xanh lam ở ngực Long Dã bắt đầu chuyển động.