Chương 690: Vạn chúng chú mục
Mười mấy chiêu xuống, mặc dù Thôn Phệ Thú hung mãnh, pháp thuật chiến đấu không muốn mạng, có chút ý đồng quy vu tận nhưng bởi vì Sát Ý Vô Song Đệ Tam Nộ Cảnh mà không có tạo thành bất kỳ đòn tấn công hữu hiệu nào.
Đánh một hồi, Long Dã càng đánh thì càng thoải mái, sau khi dùng một búa đánh lui Thôn Phệ Thú thì nhịn không được cười to, nói: “Ông đây dựa vào một chiêu này tung hoành sa trường hơn ba mươi năm, qua lại trong vạn người mà một mảnh lá cũng không dính vào người, Trấn Nhạc Thượng Cảnh hoàn toàn không dám cận thân, cho dù nửa bước Địa Vô Cấm bình thường đều không thể đứng vững quanh người ta, ngươi chỉ là một con quái vật máu thịt cũng không có, ngươi thì tính là cái thá gì?”
Thôn Phệ Thú nghe hiểu được những lời này của Long Dã, khi nó bị bắt tới cái thế giới này thì được trao cho loại năng lực này.
Nhưng mà nó hoàn toàn không quan tâm Long Dã nói cái gì, trong đầu chỉ có Ôn Bình, và ánh mắt kiên quyết không thể nghi ngờ lúc nãy của Ôn Bình.
Không thể để cho người yêu bị bắt!
Bộ tộc cần nó.
Địa ngục vong linh cũng cần nó.
Mình lại càng cần nó hơn.
Mình bị chọn trúng, trở thành triệu hoán thú của nhân loại này, kết cục đã định, không thay đổi được, nhưng mà vận mệnh của người yêu thì có thể thay đổi!
Sau một khắc, Thôn Phệ Thú trực tiếp nhảy lên thật cao, quên đi hình ảnh xương sống lưng bị một búa chém ra vết rách mới vừa nãy. Hóa thân thành một quả cầu, nhảy lên thật cao sau đó đập mạnh xuống.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Nhiều lần liên tục như thế...
Hiệu quả công kích đặc thù mà Sát Ý Vô Song Đệ Tam Nộ Cảnh mang tới đã không thể ảnh hưởng đến Thôn Phệ Thú, nhưng mà khi va chạm với Huyết Phủ, bạch cốt trên người nó xuất hiện không ít vết rách.
Mới đầu Long Dã còn chiến nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề, hô to thoải mái.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, linh thể mạnh mẽ chống đỡ hiệu quả của mạch khí, cùng với chống cự lực lượng mạnh mẽ thì đồng thời cảm giác suy yếu bắt đầu xuất hiện.
Bởi vì hắn vốn có thương tích không nhẹ.
“Tay cũng bị ta chặt đứt một cái, sao lại không ngừng nện ta như vậy!” Long Dã chém ra một búa, sau khi bị đẩy lui vài chục bước thì không khỏi nói thầm một tiếng.
“Thứ này không muốn sống nữa sao?”
Long Dã nhìn Thôn Phệ Thú lại nhảy lên thật cao, lông mày không khỏi run lên.
Cúi đầu nhìn tay mình một chút, hổ khẩu đã bị máu tươi nhiễm đỏ, kèm theo mồ hôi thẩm thấu vào thì cảm giác đau nhói cũng truyền đến.
Nhưng lúc này không phải là lúc để xem vết thương, Huyết Phủ vừa nhấc, hắn cắn răng đón đỡ lần nữa: “Ta phải xem xem là xương cốt của ngươi cứng rắn hay là Huyết Phủ của ta cứng rắn!”
Nếu như con quái vật toàn thân chỉ có xương cốt này không muốn sống nữa thì hắn sẽ dùng Huyết Phủ tiếp tục nện, nện đứt hết từng cây xương cốt đó. Còn thương thế của mình, hắn từng trải qua tình huống còn nghiêm trong hơn bây giờ nhiều, chỉ với thương thế mức độ này, cho dù phải đánh một ngày một đêm nữa thì cũng không có vấn đề gì cả.
...
Tổng đà của Bách Tông Liên Minh.
Tổng đà sừng sững ở dãy đất trung tâm của Hạo Hãn Thành đã gần ngàn năm. Không chút khoa trương, chỗ này chính là cung điện cao nhất trong suy nghĩ của tất cả mọi người tu hành, cũng là nơi mà tất cả mọi thế lực đều kính ngưỡng.
Chạy một vòng quanh đây, dù cho chỉ tốn thời gian mười mấy hơi thở thì cường giả Trấn Nhạc đi qua trước mặt còn nhiều hơn số người đã gặp trong suốt cuộc đời.
Theo thi đấu đội chuẩn bị kết thúc, mấy ngày nay, Bách Tông Liên Minh tập kết tất cả thế lực tứ tinh, tiến hành thảo luận về thi đấu cá nhân tiếp theo.
Trong một cái phòng lớn, lúc này người có thể ngồi ở đây thì ít nhất cũng là cường giả Trấn Nhạc Cảnh. Có thể ngồi ở mấy hàng trước thì ít nhất cũng là cường giả Trấn Nhạc Thượng Cảnh.
Trước mặt mọi người, một lão giả râu bạc đang đứng chắp tay, khí chất ngạo nghễ. Ánh mắt của hắn lơ lửng không cố định, giống như đang tìm người, lại như đang nhìn tất cả mọi người.
Người này chính là một trong ba đại nửa bước Địa Vô Cấm của Bách Tông Liên Minh – Ôn Tôn!
Ôn Tôn nói: “Sân thi đấu cá nhân đã được người của Long gia chọn xong, chính là Yêu giới vừa mới bị phát hiện đó. Quy tắc cụ thể chắc hẳn các ngươi cũng đã biết được, nhưng mà lão phu phải cố ý nhắc nhở các ngươi, lần thi đấu cá nhân này không được để cho thế lực của Tán Nhân Dịch ra mặt, nếu như có thể thì phải gạt bỏ bọn họ trong thi đấu.”
Nói xong, mọi người dồn dập gật đầu xác nhận.
Một vị tông chủ của một thế lực tứ tinh cự đầu đứng phắt dậy, hùa theo: “Ôn Tôn, ngài nói rất đúng, Long gia đã có ý dìu dắt thiên tài của Hồ Thiên Địa, muốn bồi dưỡng bọn họ, vậy thì chúng ta nên giữ vững lợi ích của mình, mấy cái thiên tài của Tán Nhân Dịch có thể giết thì phải giết. Quy cũ trong Bách Niên Thịnh Hội không được nổi lên xung đột gì gì đó, loại quy củ này nên sửa lại, đối phó với Tán Nhân Dịch thì chúng ta không nên nương tay.”
“Dương tông chủ nói có lý lắm. Nếu lần này Long gia muốn lựa chọn thiên tài của Hồ Thiên Địa mang ra bên ngoài Hồ Thiên Địa tiến hành bồi dưỡng, tu hành, như vậy thì phải cam đoan toàn bộ danh ngạch đều do thế lực trong biên chế của Bách Tông Liên Minh ta đạt được. Giờ phút này, chúng ta nên nhất trí đối ngoại!” Lại một người lãnh đạo của thế lực tứ tinh cự đầu đứng lên.
Sau đó, tất cả thế lực đều nhìn nhau.
Đương nhiên, những người nhìn nhau này đều là những thế lực có mâu thuẫn với nhau.
Sau đó hai bên đều rất có ăn ý gật gật đầu, xem như tạm thời buông bỏ khúc mắc.
Bách Niệm Hàn Sơn, Hạ Hầu cũng liếc nhìn nhau, thế nhưng trong ánh mắt lại không có một chút ăn ý nào, ngược lại càng nhìn thì càng hung ác.