Chương 692: Kết cục của Long Dã
“Không đồng ý.” Long Nguyệt trả lời rất kiên quyết.
Ôn Bình nói: “Rất tốt, nếu như vậy thì chuyện này ngươi không nên nhúng tay vào. Long Dã hắn đã dám muốn lấy mạng của phụ thân ta, cho dù ta không giết hắn thì ít nhất hắn cũng phải trả một cái giá lớn.”
...
Trong phế tích.
Kèm theo thời gian chiến đấu giữa Thôn Phệ Thú và Long Dã kéo dài, phạm vi ngàn mét xung quanh đã hoàn toàn biến thành một vùng phế tích.
Long Dã vốn bị thôn phệ chi lực đả thương, hắn dùng mạch khí cưỡng chế khép vết thương lại, nhưng giờ vì chiến đấu trong thời gian dài thì vết thương bắt đầu nứt ra, máu tươi chảy xuống.
Trạng thái của Long Dã đang từ từ giảm xuống.
Mặc dù có Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ tăng phúc.
Mặc dù có lưu phái mạch thuật Địa cấp gia thân.
Nhưng Thôn Phệ Thú vẫn hung mãnh như lúc ban đầu, Long Dã bất đắc dĩ nghĩ thầm trong lòng: “Cái tên này không muốn sống nữa sao? Bốn cái tay đã bị ta chặt đứt hai cái, nhưng vẫn không muốn sống xông về phía trước.”
Mặc dù chinh chiến sa trường mấy chục năm.
Mặc dù trải qua không dưới hai mươi lần đại chiến sinh sinh tử tử.
Mặc dù trải qua cũng không dưới ba lần cửu tử nhất sinh.
Nhưng mà trạng thái chiến đấu bây giờ vẫn khiến cho hắn dựng hết cả tóc gáy lên?
Đối thủ này hoàn toàn không sợ đau, hoàn toàn không muốn sống!
Đau đớn, cảm xúc, những thứ này sẽ ảnh hưởng đến phát huy sức chiến đấu, nhưng mà con quái vật khô lâu này hoàn toàn không có cảm giác đau đớn với cảm xúc sẽ sinh ra trong chiến đấu.
“Lại tới!”
Thật vất vả mới lui lại trăm thước, có thể thở một hơi, Thôn Phệ Thú lại nhào tới.
Long Dã chỉ có thể khẽ cắn răng, kiên trì đánh tiếp.
Đầu tiên là nghiêng người né tránh Thôn Phệ Thú va chạm tới, sau đó đột nhiên vung Huyết Phủ chém xuống. Bị một cái tay của Thôn Phệ Thú vững vàng đón đỡ, sau đó Huyết Phủ vừa nhấc, lại là một búa chém mạnh xuống, chém lên sống lưng của Thôn Phệ Thú. Chỉ nghe một tiếng răng rắc, xương sống lưng nứt ra một cái khe, nhưng mà một cái tay khác của Thôn Phệ Thú đã xuyên thấu qua khe hở của xương cốt đâm đi qua, đâm vào phần bụng của Long Dã.
Ầm!
Trong nháy mắt Long Dã bị đánh bay, trượt vài trăm mét trong phế tích.
Sau khi ổn định thân hình, hắn nhìn cánh tay đang phát run của mình, quất cho mình một bợp tay, sau đó cắn răng trừng mắt nhìn Thôn Phệ Thú.
“Khốn kiếp, cố ý lộ ra sơ hở cho ta!”
Tâm trạng của Long Dã hỏng bét.
Nhược điểm lớn nhất của Thôn Phệ Thú ở trên lưng.
Khi phần lưng chống đỡ toàn bộ thân thể vừa đứt thì chắc chắn toàn bộ thân thể sẽ tan tành, hắn cũng không tin, con quái vật khô lâu này tan thành từng mảnh mà vẫn có thể sống.
Nhưng mà mới nãy Thôn Phệ Thú cố ý để lộ xương sống lưng ra, hoàn toàn tiến vào trạng thái đồng quy vu tận!
Sau khi ổn định thân hình, Long Dã vừa định động thủ thì kết quả là một ngụm nhiệt huyết từ phần ngực vọt ra. Nhịn không được muốn nôn đi ra, Long Dã che miệng dùng sức nhìn lại, cưỡng chế nuốt máu tươi vào lại.
Long Dã cũng nổi giận gầm lên một tiếng: “Có gan ngươi tiếp tục để lộ sơ hở đi!”
Hắn cũng không tin, tiếp tục đánh như vậy, cái xương sống lưng toàn là vết rách của con quái vật khô lâu này còn không gãy.
Muốn liều mạng, ai mà không biết?
Ầm!
Mạch môn chấn động, một chiêu Tử Vong Tẩy Lễ đánh ra. Sau đó Long Dã vung phủ nhào về phía Thôn Phệ Thú.
Cả hai lại bắt đầu vòng đi vòng lại vật lộn.
Người đánh ta một cái, ta đánh ngươi một cái.
Liều mạng coi ai sẽ là người đứng cuối cùng!
Thời gian chậm rãi trôi qua, Long Dã đã giết tới đỏ cả mắt, toàn thân hoàn toàn đắm chìm trong liều mạng, ngoại trừ liều mạng ra thì hắn không còn ý nghĩ nào khác.
Bởi vì tôn nghiêm nói cho hắn biết, không thể ngã xuống.
Tín niệm nói cho hắn biết, người đứng cuối cùng chắc chắn sẽ đạt được thắng lợi.
Vết rách trên xương sống lưng của Thôn Phệ Thú nói cho hắn biết, chắc chắn không được mấy lần thì có thể chém đứt.
Răng rắc!
Đột ngột, khi một búa chém vào xương sống lưng của Thôn Phệ Thú thì cái xương trắng toàn là vết rác đó cuối cùng cũng gãy.
Thân thể khổng lồ của Thôn Phệ Thú bắt đầu sụp đổ từ giữa, đứt thành hai khúc!
Sau khi rơi xuống đất, bụi dâng lên mù mịt.
Long Dã máu me khắp người, hai tay hai chân run rẩy đáp xuống trong đám bụi mù, sau khi đi ra khỏi đám bụi đó thì khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười đắc ý.
“Liều mạng?”
“Ông đây còn chưa biết sợ ai!”
“Người đứng cuối cùng là ta, Long Dã!”
“Ôn Bình, tới phiên ngươi!”
Quay mặt qua, Long Dã trừng đôi huyết mâu nhìn thắng vào Ôn Bình, sau đó một luồng sát ý ngập ập tới Ôn Bình, như hồng thủy mãnh thú.
Long Nguyệt đứng ở một bên bị luồng sát ý này bao phủ thì nổi da gà khắp người.
Nhưng lúc này trong đầu nàng lại có một ý nghĩ.
Ca ca này của mình còn muốn gây hấn với Ôn Bình.
Giết đỏ mắt cũng không thể mất đi lý trí chứ!
Quái vật khô lâu chết rồi.
Bây giờ, Ôn Bình sẽ ra tay.
Nhìn Ôn Bình một chút, thấy thần thái khí định thần nhàn của Ôn Bình, Long Nguyệt biết mình ý nghĩ của mình chính xác.
Nếu như bản thân Ôn Bình không mạnh thì khi con quái vật khô lâu đó vừa chết thì chắc chắn biểu cảm của hắn sẽ thay đổi, thậm chí còn sẽ dẫn Ôn Ngôn chạy khỏi chỗ này.
Nhưng mà bây giờ, biểu cảm không thay đổi, thậm chí Ôn Bình còn không thèm di chuyển lấy một bước.
Long Nguyệt vội vã hô: “Ca, ngươi có thể lý trí một chút hay không!”
“Không chịu giúp đỡ thì đứng qua một bên!” Long Dã nhìn cũng không thèm nhìn Long Nguyệt, lạnh giọng răn dạy một câu.
Răn dạy xong, Long Dã từng bước đi tới chỗ Ôn Bình.
Một bước để lại một cái dấu chân máu.
Sát ý trùng thiên!
Đám người Lý Bảo vốn đang ở trong phòng đấu giá Hạo Hãn vội vàng chạy trốn từ cửa sau.
Ôn Ngôn cũng chuẩn bị đứng ra, sau đó tự mình gánh chịu hết tất cả
Lúc này, Long Dã lại nói tiếp.
“Ôn Ngôn, quỳ xuống nhận lấy cái chết cho ông!”
Ôn Bình vẫn đứng tại chỗ, không hề động một chút nào.
Sau đó nâng một cái tay lên, chỉ vào sau lưng Long Dã, nói: “Tự nhìn lại sau lưng đi.”