Chương 693: Kết cục của Long Dã (2)
“Đằng sau?”
Long Dã cười khẩy.
Lại chơi trò vặt này?
Bây giờ ngay cả đứa nhỏ cũng không chơi!
Đột ngột, một tiếng gầm lên giận dữ chọc thủng bầu trời.
Tiếng gầm này rất quen thuộc, tiếng gầm khiến cho Long Dã hoài nghi nhân sinh rót vào tai, khiến cho bước đi tới chỗ Ôn Bình của Long Dã hơi ngừng lại.
Vừa quay đầu, quái vật khô lâu chầm chậm đi ra từ trong đám bụi mù mịt.
Cánh tay vốn bị đánh gãy giờ đã lành lặn.
Những vết rách bị Huyết Phủ chém ra đều biến mất hết.
Xương sống lưng vốn đã bị chém đứt giờ lại hoàn hảo không chút tổn hại.
Trạng thái này giống y như lúc nó vừa mới xuất hiện.
Ôn Bình rất là bình thản nói ra một câu: “Trong vùng đất này, mặc dù nó không thể bất tử bất diệt nhưng mà nó là vong linh sinh vật, cũng không phải là thứ mà ngươi có thể giết chết.”
Câu nói này lọt vào trong tai Long Dã, sắc mặt Long Dã lập tức thay đổi.
Một cái ý nghĩ lập tức lóe lên trong đầu.
Bắt giặc thì phải bắt vua trước!
Không thể tiếp tục đánh với con quái vật khô lâu nữa, pháp thuật chiến đấu của nó hoàn toàn không muốn sống.
Với trạng thái của hắn bây giờ thì chắc chắn không chống đỡ được bao lâu.
Hơn nữa sau khi nó bị đánh chết thì còn có thể trùng sinh, mà hắn là nhân loại thì lại không có năng lực này.
“Vậy thì ngươi đi chết trước đi!” Long Dã lập tức quay đầu, Huyết Phủ chuyển hướng, bắn mạnh tới trước mặt Ôn Bình.
Ôn Bình không tránh không né, lấy đũa phép từ trong tàng giới ra.
“Trừ Nhĩ Vũ Khí!”
Bốn chữ vừa dứt, một lực lượng vô hình trực tiếp bắn ra ngoài.
Chớp mắt đã đến trước mặt Long Dã.
Long Dã đang nhấc Huyết Phủ chuẩn bị dùng một búa chém chết Ôn Bình, khiến cho con quái vật khô lâu đó trở thành vật vô chủ.
Nhưng bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay đột nhiên bị cái gì đó kéo một cái, Huyết Phủ cũng bị cái gì đó kéo một cái, chớp mắt một cái, chỉ thấy Huyết Phủ trong tay bay ra ngoài, sau đó rơi vào trong tay Ôn Bình.
Huyết Phủ không còn, Long Dã khẽ giật mình, trong lúc hắn còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì một cái lồng giam bằng cốt thứ từ dưới mặt đất vụt lên.
Ầm ầm!
Long Dã đụng thẳng vào cốt thứ, bị giam cầm trong đó.
Sau khi giam cầm hắn, Thôn Phệ Thú đánh thẳng tới, chuẩn bị phóng thích thôn phệ chi lực.
Sau khi Thôn Phệ Thú sống lại, đã mất đi hiệu quả tăng phúc gấp đôi sau khi thôn phệ năng lượng thể, cho nên nếu muốn nhận được lực lượng tăng phúc gấp đôi thì nhất định phải thôn phệ năng lượng thể mười lần.
Long Dã trọng thương, đồng thời tương đối suy yếu, dĩ nhiên sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu.
Đồng thời nếu thôn phệ cùng cảnh giới thì chỉ cần một lần là được!
Nhưng mà khi thôn phệ chi sắp bộc phát thì Ôn Bình lên tiếng: “Đừng ăn.”
Thôn Phệ Thú vội vàng dừng động tác lại.
Sau đó, Ôn Bình lại bồi thêm một câu: “Chỉ cần không chết, muốn làm gì tùy ngươi.”
Trong lồng giam, Long Dã nghe được câu này thì cảm thấy sống lưng mát lạnh.
“Có gan thì ngươi giết ta đi!”
Hắn tình nguyện chết cũng không muốn bị tra tấn.
Ôn Bình không có trả lời.
Long Nguyệt đứng quan chiến ở khoảng cách gần, tầm mắt dừng trên cây đũa phép của Ôn Bình.
Đó là vũ khí gì?
Chỉ chỉ một cái mà có thể đoạt lấy Huyết Phủ bị Long Dã nắm chắc?
“Quả nhiên!”
Long Nguyệt âm thầm gật đầu.
Quả nhiên Ôn Bình rất mạnh mẽ!
Mạnh mẽ đến mức không cần mở mạch môn ra mà vẫn có thể tước đoạt sát khí của ca ca nàng.
Trong ấn tượng của nàng thì Huyết Phủ này theo ca ca nàng chinh chiến sa trường mấy chục năm, từng bị đánh bay khỏi tay, nhưng chưa từng bị cướp đi.
Người muốn cướp lấy nó thì gần như đã chết hết.
Bên cạnh, Ôn Bình không biết suy nghĩ trong lòng Long Nguyệt, lúc này, hắn quay đầu nhìn phụ thân một chút, sau đó quay qua nhìn Long Nguyệt đang sững sờ bên cạnh, nói: “Ta muốn nghe, tại sao mẫu thân phải mang phụ thân về Long gia?”
“A!”
Long Nguyệt lại sững sờ.
Vẫn còn đang chiến đấu đó!
Bây giờ không phải nên quan tâm tình hình chiến đấu sao?
Nhưng mà nghĩ đến Long Dã không có Huyết Phủ thì đã là nỏ mạnh hết đà, Long Nguyệt bình thường trở lại.
Nàng cảm thấy Ôn Bình đã tính trước được chiến đấu kết thúc.
Long Nguyệt liếc nhìn Long Dã đang bị giam cầm trong lồng giam, lặng lẽ suy tính một lúc, sau đó thu ánh mắt lo lắng lại, đáp lời Ôn Bình: “Vậy chúng ta đi qua chỗ khác nói đi.”
Nếu Ôn Bình đồng ý không giết ca ca này của mình, vậy thì nàng cũng không có gì phải lo lắng nữa.
Bị thương một chút, bị chà đạp một chút, đây là chuyện mà hắn phải chịu.
Nam nhân không muốn mạnh lên, không muốn tự mình tranh thủ mà lại muốn hi sinh hạnh phúc của bọn họ để thỏa mãn dục vọng của mình. Loại ca ca này nên ăn chút đau khổ mới được!
Hôm nay hãy để cho Ôn Bình thay thế tỷ tỷ dạy dỗ hắn một chút.
Ôn Bình gật gật đầu, đi tới bên ngoài phòng đấu giá Hạo Hãn gọi Ôn Ngôn một tiếng, sau đó ba người cùng với mấy tên thị vệ còn sót lại cất bước rời đi.
Ra khỏi khu vực chiến đấu, đi trên đường phố người đông nghìn nghịt, Long Nguyệt mở miệng nói: “Thực ra thì tỷ tỷ cũng không muốn mang hắn về Long gia, mà là muốn cho phụ thân ngươi đi sa trường lịch luyện. Mặc dù Long gia chúng ta là thế lực gia tộc nhưng vẫn lệ thuộc vào một cái quốc gia. Cho nên nhất định phải phái người đi tới chiến trường chinh chiến với những quốc gia khác. Ở chỗ đó, chỉ cần có thể sống sót thì có thể ma luyện ra thực lực mạnh mẽ, thậm chí lấy được quyền lực lớn lao. Tỷ tỷ hi vọng hắn có thể lập công ở đó, sau đó dùng năng lực của mình chứng minh bản thân với Long gia. Chỉ cần dùng quân công đi đến cấp thống lĩnh thì phụ thân tuyệt đối sẽ không phản đối cuộc hôn nhân này.”
“Sa trường, sinh và tử cùng tồn tại, nhất định phải dùng pháp thuật cực đoan như thế sao?”
Ôn Bình lại sinh ra ý nghĩ muốn mang phụ thần về Bất Hủ Tông.
Ở Bất Hủ Tông, phụ thân cũng có thể trưởng thành.
Cũng có thể trở thành cường giả một phương.
Không phải đám người ở Long gia cảm thấy phụ thân yếu sao?