Chương 713: Lợi dụng Bách Tông Liên Minh
Lại nói Ôn Bình.
Ôn Bình dùng tinh thần lực đánh ngất xỉu người mà Bách Tông Liên Minh phái đến theo dõi mình, sau đó để Hô Lan xuống xe thú. Còn hắn thì một mình ngồi xe về khách sạn.
Không bao lâu sau, Tử Nhiên trở về, chuyển lời của Bùi Vu cho Ôn Bình.
Bùi Vu muốn gặp người đứng sau Ôn Bình rồi mới quyết định.
Nhưng mà Ôn Bình biết đi đâu tìm cao nhân?
Chỉ có một cái hệ thống đứng sau hắn.
“Xem ra Tán Nhân Dịch này là không có cơ hội gì.” Ôn Bình nói thầm.
Mặc dù Tử Nhiên là một trong số không nhiều những Tam Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng ở Hồ Thiên Địa, nhưng đối với Bùi Vu thì vẫn rất tán thưởng và kính ngưỡng. Sau khi nói chuyện với nhau ở quán rượu một chút thì cảm thấy đối với Bất Hủ Tông bây giờ thì minh hữu Tán Nhân Dịch này hoàn toàn có thể hợp tác. Trước mắt không cần sợ Bùi Vu có ý nghĩ gì.
Sau khi nói rõ lý do với Ôn Bình thì Tử Nhiên chờ Ôn Bình ra quyết định.
Sao cứ nhất định phải là phụ thuộc mà không nghĩ một cách khác dễ cho cả hai bên, cũng dễ ứng phó với Bách Tông Liên Minh.
Nhưng mà Ôn Bình đã quyết định từ bỏ Tán Nhân Dịch.
Cho nên trong đầu hoàn toàn không có ý khác.
“Tông chủ, Bùi Vu hứa với lão thân, trăm năm sau hắn sẽ cố hết sức nâng đỡ Bất Hủ Tông, Bất Hủ tông cần gì thì hắn sẽ ưu tiên trước. Ngài xem?” Tử Nhiên nhìn sắc mặt Ôn Bình, cố gắng nhìn ra chút mánh khóe trên mặt Ôn Bình. Nhưng mà Ôn Bình yên lặng không nói, nghiêm túc nghe nàng nói chuyện.
Ôn Bình hỏi: “Nói xong rồi?”
Tử Nhiên lại nhấn mạnh một câu: “Lão thân cho rằng có thể hợp tác với Tán Nhân Dịch.”
Ôn Bình nhếch miệng mỉm cười, dùng giọng điệu trưởng bối nói chuyện với vãn bối, nói: “Tử Nhiên, ngươi có biết bổn tông chủ muốn xây dựng một thế lực như thế nào không?”
“Tông chủ cứ nói.”
Đây là lần đầu tiên Ôn Bình nói chuyện này với nàng.
Tử Nhiên cũng nghiêm túc nghe.
Ôn Bình nói tiếp: “Nhớ kỹ, Bất Hủ Tông phải là một tông môn có thể trấn áp thời đại và sáng tạo thế giới mới.”
“Trấn áp, sáng tạo...” Tử Nhiên cẩn thận ngẫm nghĩ bốn chữ này.
Cái hiểu cái không.
Nàng có thể cảm nhận được hùng tâm của tông chủ.
Nhưng mà nàng không hiểu sáng tạo thế giới mới là có ý gì.
Ôn Bình nói: “Nếu Bùi Vu lại tới tìm ngươi thì ngươi cứ dựa vào ý của ta lúc trước mà trả lời hắn. Đúng rồi, đêm nay có muốn cùng ăn cơm hay không?”
“A!” Ôn Bình bỗng nhiên đổi chủ đề, Tử Nhiên ngây ngẩn cả người.
Sao tự nhiên lại nói tới chuyện ăn cơm.
Ôn Bình nói: “Nếu người có việc thì thôi.”
“Không có, không có.” Tử Nhiên vội vàng gật đầu.
“Vậy ngươi chuẩn bị một chút, đợi chút nữa chúng ta xuất phát.” Mới đầu Ôn Bình muốn một mình đi mời phụ thân ăn cơm, nhưng mà nghĩ đến đêm nay Tử Nhiên một mình đến khách sạn, dứt khoát kêu nàng đi cùng, hơn nữa, Tử Nhiên cũng không phải người ngoài. Phụ thân là tông chủ đời trước của Bất Hủ Tông, theo bối phận thì Tử Nhiên vẫn phải kêu một tiếng lão tông chủ.
...
Một bên khác, Hô Lan cầm bảy trăm miếng bạch tinh, chuyện đầu tiên hắn làm là đi tìm sư huynh của hắn.
Bên phía tổ chức tình báo thì chỉ cần tốn bạch tinh là có thể giải quyết được, nhưng mà bên phía sư huynh của hắn thì Hô Lan không dám bảo đảm.
Chỉ có thể đánh cược một lần, tin tức hắn gia nhập vào Bất Hủ Tông còn chưa bị hắn biết được.
Thuận đường mua mấy vò rượu ngon, Hô Lan một khắc cũng không dám trễ nãi, cầm rượu vội vàng tới cửa.
Lúc này đã là chạng vạng tối, Hô Lan khẽ gõ cửa, sau đó nghe được tiếng người giữ cửa bên trong vọng ra.
Người giữ cửa biết Hô Lan, dẫn Hô Lan đi thẳng đến thư phòng.
Bên ngoài thư phòng, Hô Lan vừa mở miệng, còn chưa nói dứt câu thì người trong thư phòng đã lên tiếng ngắt lời hắn.
“Còn dám tới tìm ta?”
Trong giọng người nói không có ý tốt.
Biểu cảm trên mặt Hô Lan cứng lại.
Biết rồi?
Hô Lan chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng tốt, sau đó nở một nụ cười, vừa đi vào vừa nói: “Sư huynh, đã mấy ngày này không gặp, sư đệ nhớ ngươi muốn chết. Nhìn xem ta đem cái gì tới cho ngươi?”
“Rượu mơ. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể nghĩ ra được.” Trong lúc nói chuyện, sau đống sổ sách chất như núi trên bàn, một bóng người cao to chậm rãi đứng dậy, một đôi mắt ưng nhìn chằm chằm Hô Lan: “Lá gan của ngươi lớn lắm. Ta vừa mới lấy được tin tức ngươi gia nhập Bất Hủ Tông thì ngươi lại tự mình đưa tới cửa.”
Lần này, Hô Lan hoàn toàn ngơ ngẩn.
Đối phương biết hết.
Từ từ, trên gương mặt tràn đầy nhiệt tình của Hô Lan bắt đầu chuyển thành cảnh giác.
“Không cần khẩn trương, Trần Hiết ta còn chưa đến mức dùng đầu của sư đệ mình để đổi công lao.” Trần Hiết lấy một cái ghế vuông ngồi xuống, chỉ chỉ, ra hiệu cho Hô Lan cũng ngồi xuống.
Nhưng mà Hô Lan vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nói chuyện thì Trần Hiết lại nói: “Ta không ngờ được ngươi lại từ bỏ tiền đồ tốt đẹp, đi lên một con đường cùng. Xem ra sau này, phải định nghĩa lại mối quan hệ giữa hai chúng ta.”
Hô Lan đáp: “Sư huynh sẽ vĩnh viễn không phải là kẻ địch của ta.”
Trần Hiết nói: “Đến lúc đó thì sợ rằng ngươi sẽ thân bất do kỷ. Hô Lan, đi thẳng vào vấn đề đi, lúc này ngươi tới tìm ta, chuyện ngươi muốn nhờ cũng không nhỏ chứ?”
“Sư phụ kêu ta tới kêu ngươi làm một chuyện.” Hô Lan nói lý do mình đã nghĩ kĩ ra.
Nếu Trần Hiết đã biết chuyện hắn gia nhập vào Bất Hủ Tông.
Vậy thì bây giờ hắn chỉ có thể đánh cược là Trần Hiết vẫn còn nể mặt sư phụ.
Trần Hiết tự lẩm bẩm một tiếng: “Sư phụ?”
Hô Lan nói tiếp: “Đúng, sư phụ muốn ngươi lan truyền một tin tức ra ngoài, có thể nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, có thể rộng bao nhiêu thì rộng bấy nhiêu.”
“Sao ta có thể tin ngươi được?” Trần Hiết nhìn người sư đệ đã trở thành một thành viên của thế lực đối địch này của mình, trong đầu trần đầy nghi ngờ.
Nếu như là lúc trước thì hắn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ gì cả.
Nhưng bây giờ thì không giống như vậy.
Địa vị của hắn trong Bách Tông Liên Minh cũng không thấp, ngoại trừ mấy vị Ngân cấp chủ sự trên hắn thì không có ai nữa.
Nếu Hô Lan lừa hắn, sai một bước thì sẽ vạn kiếp bất phục.