Chương 714: Long gia, Hà Phủ chợt nổi lên xung đột!
Hô Lan cũng không giải thích, tiếp tục nói: “Tin tức mà sư phụ muốn ngươi lan tuyền chính là tin tức có liên quan tới Bất Hủ Tông, có thể nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiều, có thể rộng bao nhiêu thì rộng bấy nhiều. Đối với ngươi thì chuyện này vốn là chức trách của ngươi, nếu không phải sư phụ yêu cầu thì ta đâu có tới tìm ngươi làm chuyện này?”
“Lan truyền tin tức của Bất Hủ Tông...” Trần Hiết trầm mặc.
Trong quá trình này, Hô Lan cực kỳ thấp thỏm.
Hắn đã cam đoan với tông chủ.
Nếu như làm hỏng chuyện thì sẽ rất xấu hổ.
Đây chính là chuyện lớn đầu tiên mà tông chủ giao cho hắn làm sau khi hắn gia nhập vào Bất Hủ Tông!
Một lúc lâu sau, Trần Hiết khẽ gật đầu.
Hô Lan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trần Hiết nói: “Nói lại với sư phụ, chuyện này Trần Hiết nhất định sẽ làm thỏa đáng. Nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất! Không tới mười ngày thì hơn phân nửa phân hội của Bách Tông Liên Minh trong Hồ Thiên Địa đều biết được chuyện này!”
“Đã làm phiền sư huynh rồi, rượu này...”
“Còn muốn lấy về? Buông xuống!”
“Được rồi.”
Hô Lan ngoan ngoãn để rượu lại, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, đó là năng lực của Trần Hiết.
Nếu như hắn cũng lôi kéo được sư huynh này tới thì có phải là một công lón hay không?
Không nói tới Trần Hiết sư huynh chính là một Nhị Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng, cũng không nói thực lực của hắn đã đạt tới Trấn Nhạc Thượng Cảnh, chỉ riêng chuyện hắn quản lý tổ chức tình báo ở Bách Tông Liên Minh nhiều năm như vậy, chắc chắn những thứ mà hắn biết rất có ích lợi cho Bất Hủ Tông.
“Đúng rồi, sư huynh, không bao lâu nữa thì sư phụ sẽ rời khỏi Hạo Hãn Thành, ngươi tìm một thời gian rảnh đi thăm nàng một chút. Lão nhân gia nàng thường xuyên nhắc tới ngươi.”
Dứt lời, Hô Lan thầm nở một nụ cười gian xảo.
Sau khi Trần Hiết gật đầu, Hô Lan quay người cáo từ.
Mồi câu đã thả, chuyện tiếp theo là từng bước để cho vị su huynh này của mình cắn câu.
Vân Hải Lâu.
Khi màn đêm dần dần bao phủ vùng trời này, Long Nguyệt và Ôn Ngôn vội vàng trở về.
Bọn họ vơ vét cả ngày trong từng cái thương hội, phòng đấu giá của Hạo Hãn Thành, hai người thu hoạch tương đối khá, trong thời gian ngắn, bọn họ mua được không ít thiên tài địa bảo có thể khôi phục thương thế.
Nhưng kèm theo đó, bạch tinh mà bọn họ mang theo cũng tiêu hao gần như không còn. Bởi vì thiên tài địa bảo vẫn luôn là mặt hàng khan hiếm, không chỉ bọn họ có nhu cầu, gần như mỗi lần Long Nguyệt đều bất đắc dĩ dùng giá cao hơn giá thị trường để mua. Hành động của nàng có chút khác thường, dễ khiến cho người khác chú ý tới, làm trái với lời dặn của Long Dã, nhưng mà Long Nguyệt cũng không để ý được nhiều như vậy nữa.
So với bị Hà Phủ, Long Dương Vương thăm dò được thì nàng biết vị ca ca này của mình lo lắng muốn nhanh chóng hồi phục thương thế hơn.
Vừa mới lên lầu thì thấy Long Dã đã đứng ở đầu cầu thang chờ sẵn, trong mắt còn mang theo chút khát vọng.
“Sao rồi?”
Long Nguyệt đáp: “Ta nói cho ngươi biết, khi ngươi về thì phải thanh toán lại cho ta. Ta ra ngoài chỉ đem theo có chút bạch tinh như thế, bây giờ lại dùng hết cho ngươi. Nếu như có thứ tốt như Hãn Thạch... ta lỗ chết rồi.”
Long Dã đâu có rảnh nghĩ tới mấy chuyện này của Long Nguyệt, cầm lấy tàng giới mà Long Nguyệt đưa tới, sau đó dặn dò: “Được rồi, ít nói lời ong tiếng ve, bây giờ ngươi đi xuống dưới chặn tất cả mọi người muốn lên lầu cho ta. Nhớ kỹ, cho dù là ai thì cũng thể để cho hắn lên lầu quấy rầy ta.”
Nắm chặt tàng giới chứa thiên tài địa bảo, Long Dã vội vã vào phòng, đóng cửa lại.
Long Nguyệt vốn định nói thêm mấy câu, thấy Long Dã gấp gáp như vậy thì bất đắc dĩ liếc mắt ra hiệu cho mấy tên thị vệ sau lưng, kêu bọn họ trấn giữ ở đầu cầu thang.
Thị vệ cũng hiểu ý trong câu nói của Long Dã, lúc trấn giữ ở đầu cầu thang, đao cũng ra khỏi vỏ.
Lưỡi đao sáng loáng tỏa ra sát ý bức người.
Lúc này, Long Nguyệt vừa mới quay người, muốn dẫn Ôn Ngôn rời đi thì nghe được có tiếng người vội vã đi lên lầu
Là thị nữ của Vân Hải Lâu!
Thị nữ trẻ cung kính nói: “Đại nhân, dưới lầu có người cầu kiến.”
Long Nguyệt nhướng mày, thầm nghĩ không phải là người của Hà Phủ và Long Dương Vương đến đó chứ?
Sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó?
So với người của Bách Tông Liên Minh hoặc là người của Tán Nhân Dịch thì người của Hà Phủ và Long Dương Vương tới mới khó đuổi đi.
Cho dù là Bán Thế Phù Trầm Hà Niên.
Hoặc là Thiên Mộc Thống Lĩnh của Long Dương Vương.
Cả hai người này đều không phải là loại tốt lành gì.
Lần thứ nhất bị cự ở ngoài cửa, lần thứ hai, muốn đuổi bọn họ đi thì sợ là không thể.
Nàng không muốn biết người ca ca này của mình đang âm mưu cái gì, nhưng mà Hà Niên và Thiên Mộc Thống Lĩnh chắc chắn muốn biết.
“Là ai?” Long Nguyệt hi vọng sẽ không phải là sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó.
Thị nữ trẻ đáp: “Lầu dưới, một vị đại nhân nói hắn họ Hà, chỉ cần nói cho ngài thì ngài sẽ biết. Hắn còn kêu ta nói lại cho ngài một câu, nếu như không gặp thì đừng có trách sao bọn họ đánh lên.”
Nói đến đây, thị nữ trẻ tỏ vẻ bối rối.
Nàng biết rất rõ người trước mặt này là tồn tại như thế nào.
Thế lực bên ngoài Hồ Thiên Địa đó!
Một khi phân tranh giữa những người này bùng nổ, vậy thì Vân Hải Lâu biến mất cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi, mà nàng mất mạng cũng là chuyện chắc chắn.
Dù sao nàng chỉ là Thông Huyền.
Lúc này Long Nguyệt nghe nói là họ Hà thì lập tức nhíu mày lại, không tự chủ được quay qua nhìn Ôn Ngôn bên cạnh, sau đó chậm rãi phất phất tay, đuổi thị nữ đi.
Cả buổi sau, Long Nguyệt mới nói với Ôn Ngôn: “Ôn Ngôn, ngươi đừng xuống dưới.”
“Ừm.” Ôn Ngôn gật đầu.
Người khiến cho Long Nguyệt cũng phải cau mày, hắn có xuống cũng không giúp đỡ được cái gì.