Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 716 - 【Vip】 Long Nguyệt Thua Nhanh Chóng

【VIP】 Long Nguyệt thua nhanh chóng 【VIP】 Long Nguyệt thua nhanh chóng

Chương 716: Long Nguyệt thua nhanh chóng

Trong tình huống Hà Phủ còn chưa chọn đứng về phe nào, hắn tùy tiện gây xung đột với Long gia thì sợ là sẽ làm hỏng chuyện của Long Dương Vương.

Hắn cũng muốn biết Long Dã tới Hồ Thiên Địa là có mưu đồ gì.

Cũng muốn chia một chút canh.

Nhưng mà ban đầu hắn chỉ định tìm đường hợp tác một chút, cũng không đối kháng với Long gia.

Đương nhiên, nếu đúng là cơ hội đột phá Địa Vô Cấm thật thì hắn cũng có thể suy tính một chút xem nên động thủ với Long gia, dù sao sức hấp dẫn của Địa Vô Cấm lớn hơn nhiều.

Thấy Thiên Mộc giữ im lặng, Long Nguyệt lại nói tiếp: “Nếu không giúp Hà Niên, Thiên Mộc Thống Lĩnh, mời lui ra khỏi Vân Hải Lâu.”

Vừa dứt lời, giọng Hà Niên vang lên.

“Thiên Mộc, nếu chờ Long Dã khôi phục thương thế, vậy thì chúng ta không còn cơ hội nữa. Long Dã ở thời kỳ toàn thịnh, cho dù là ngươi hay ta thì đều không phải là đối thủ của hắn.”

Ý của Hà Niên rất rõ ràng, thừa dịp hắn bệnh đòi mạng hắn.

Thiên Mộc nghe vậy thì sắc mặt không thay đổi, liếc mắt nhìn Long Nguyệt một cái, sau đó chậm rãi đi từ cầu thang ra thẳng cửa.

Cho đến lúc này, Thiên Mộc vẫn không nói gì.

Ai cũng không biết Thiên Mộc đang nghĩ như thế nào.

Nhưng Thiên Mộc lại biết rất rõ mình nên làm gì, hắn không phải là địch nhân của Long Dã, mặc dù mục đích mà Long Dã tới Hồ Thiên Địa khiến cho hắn thèm nhỏ dãi nhưng không đáng cho hắn động thủ. Hơn nữa mục đích hắn tới đây đã đạt được hơn phân nửa, lại càng không có lý do nào để ‘điên’ chung với Hà Niên. Xác định Long Dã có mưu đồ là đủ rồi.

Khi Thiên Mộc đi ra ngoài, Hà Niên lại kêu hai tiếng.

Nhưng vẫn không có kết quả!

Rơi vào đường cùng, Hà Niên chỉ đành tự mình động thủ.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Tam mạch đều mở.

Mạch khí màu vàng đất lập tức nhộn nhạo lên, tranh phong với mạch khí màu vàng kim sắc bén.

“Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn cản ta?”

Vừa dứt lời, tấm Tam Tuyền Tuyền Qua Đồ giấu dưới ống tay áo cũng hiện ra.

Trong mắt Hà Niên, loại nửa bước Địa Vô Cấm dựa vào tài nguyên để tích tụ ra như Long Nguyệt này thì hoàn toàn không có bất kỳ uy hiếp gì với hắn, tuy nhiên hắn cũng phải tốc chiến tốc thắng.

Tuyệt đối không thể để cho Long Dã có cơ hội khôi phục.

Long Nguyệt hờ hững đáp, cũng bày ra tư thế phòng ngự: “Vậy thì ngươi tới thử xem?”

Chẳng biết lúc nào, Long Nguyệt đã cầm một cây dù màu hồng phấn trong tay.

Mặt dù bung ra, che ở trước người.

Ngoại trừ có vẻ ngoài rất đẹp thì cây dù này còn đặc biệt ở chỗ cách mà Long Nguyệt nắm dù.

Bình thường khi người ta cầm dù thì đều cầm cán dù, nhưng mà Long Nguyệt cầm dù thì lại dùng tay trái nắm lấy mặt dù, tay phải nắm lấy nan dù, nhìn giống như là đang cầm một thanh kiếm.

“Phi Nguyệt ——” Khi nhìn thấy cây dù này thì Hà Niên không khỏi phun ra hai chữ này, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc.

Ý muốn động thủ cũng hơi ngừng lại.

Không sai, Hà Niên biết cây dù này.

Hơn nữa cây dù này cũng có sức chấn nhiếp không nhỏ.

Trong lòng Hà Niên càng thêm coi trọng Long Nguyệt: “Không ngờ được nó lại bị Long gia mua đi.”

Một năm trước, một vị cường giả Địa Vô Cấm qua đời, sát khí bên người của nàng là “Phi Nguyệt” cũng theo đó mà lưu lạc vào trong tay người khác, cuối cùng rơi vào trong tay của người đấu giá.

Lúc đó cây dù này bị rất nhiều người tranh cướp, Hà Phủ cũng tham dự nhưng mà lại thất bại tan tác mà về.

Một cái vũ khí của cường giả Địa Vô Cấm, ít nhất cũng là do Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng chế tạo ra. Đương nhiên là Phi Nguyệt cũng là như thế. Vũ khí mà Tuyền Qua Thần Tượng chế tạo ra có thể câu thông mạch môn, Tuyền Qua Đồ, khả năng tăng phúc cho thực lực không gì sánh kịp. Vũ khí do Tuyền Qua Thần Tượng càng mạnh mẽ chế tạo ra thì hiệu quả càng rõ rệt.

Cụ thể có thể tăng phúc bao nhiêu thì không nói rõ được, hoàn toàn dựa vào mức sử dụng thành thạo của người cầm nó. Nhưng mà ít nhất cũng có thể dùng nó để rút ngắn khoảng cách về thực lực của Long Nguyệt và hắn. Hắn chỉ có Tam Tuyền Tuyền Qua Đồ tăng phúc, bây giờ hắn cũng không dám nói mình có thể sánh ngang với Long Nguyệt đã có Tam Tuyền Tuyền Qua Đồ lại thêm Phi Nguyệt.

“Suy cho cùng thì cũng là chủ hệ của Long gia, đúng là cam lòng, lại đưa một cái vũ khí của Địa Vô Cấm cho một nửa bước Địa Vô Cấm dùng.” Hà Niên ghen tỵ nói.

Long Nguyệt thuận thế chế giễu một câu: “Ngươi cũng đổi họ thành Hà, vậy sao không liếm nhiều một chút? Nói không chừng ngươi cũng có thể liếm ra được một cái Phi Nguyệt.”

Hà Niên nhíu mày, hắn ghét nhất là người ta nói tới chuyện hắn đổi họ!

Trước đó, mấy người nói tới chuyện này đều chết hết rồi.

“Muốn chết!”

Rống một tiếng giận dữ, Hà Niên nắm tay lại thành quyền, đánh tới Long Nguyệt. Trong quá trình vọt lên, trong chớp mắt, trên nắm tay Hà Niên đã được phủ lên một lớp vật chất màu đen. Nó giống như là một lớp bảo hộ, vũ trang cho tay của Hà Niên, nhìn có vẻ như là càng cứng cỏi hơn.

Long Nguyệt nắm lấy Phi Nguyệt đón đỡ, tay phải nắm cán dù rút ra ngoài một cái, một đạo kiếm khí màu trắng bay ra.

Tán Trung Kiếm!

Một đạo bạch mang xẹt qua, kiếm ý sắc bén theo mũi kiếm cắt vào nắm đấm của Hà Niên. Hà Niên thấy mà không tránh, dùng hai quả đấm đón đỡ.

Oanh!

Quyền, kiếm đụng vào nhau.

Một tiếng vang thật lớn vang lên, trùng kích bùng nổ do hai người chiến đấu chấn cho cột trụ của Vân Hải Lâu nứt ra, lầu một trở thành một đống bừa bộn.

Những thị nữ, tạp dịch từ sân sau chạy ra nghe được tiếng nổ thì quay đầu lại, thấy cửa sổ đều bị đánh vỡ, vách tường cũng nứt ra từng cái khe, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, vội vàng tăng tốc độ chạy đi. Lúc trước khi biết mình có thể tới làm việc ở Vân Hải Lâu thì bọn họ bước nhanh cỡ nào, hôm nay bọn họ cũng chạy trốn nhanh như thế.

Cùng lúc đó, còn có một bóng người bay ra khỏi Vân Hải Lâu.

Nhưng mà hắn không phải là chạy trốn.

Mà hắn bị một kiếm từ Phi Nguyệt chém bay ra ngoài.

Bị một câu nói mới nãy của Long Nguyệt làm cho đầu óc choáng váng, Hà Niên đánh giá thấp uy lực của Phi Nguyệt, lại muốn dùng lực lượng của linh thể để tới gần Long Nguyệt.

Sau khi bị một kiếm chém bay ra trăm trượng, kèm theo tiếng kêu sợ hãi trong đêm tối của mấy người xung quanh, Hà Niên từ trong đám phế tích bò ra. Vừa đứt dậy vừa phun tro bụi lẫn vụn gỗ trong miệng ra.

Bình Luận (0)
Comment