Chương 717: Long Nguyệt thua nhanh chóng (2)
Một kiếm này hoàn toàn chém tan lửa giận trong lòng Hà Niên.
Cũng đâu phải lần đầu mình bị người ta nói như vậy, tại sao lần này lại tức giận như vậy?
Kèm theo đó, một đạo kinh hồng ba màu bỗng nhiên xẹt qua trong đêm tối.
Màu vàng kim, màu hồng phấn và màu trắng.
Kinh hồng ba màu từ trong Vân Hải Lâu lao ra, bắn thẳng về phía Hà Niên vừa mới bò dậy.
Phanh ——
Tiếng chấn mạch vang lên.
“Tán Vũ!” Long Nguyệt khẽ mở môi đỏ.
Phi Nguyệt hợp hai thành một, hóa thành một cây dù hoàn chỉnh, bị Long Nguyệt ném ra ngoài. Mặt dù mở ra, xoay tròn bay về phía Hà Niên. Kèm theo mỗi một lần Phi Nguyệt xoay tròn thì lại tạo thành một luồng sức kéo vô hình, toàn bộ mọi thứ trong phạm vi hai ba mươi thước xung quanh đều bị kéo tới, bị Phi Nguyệt bay qua đụng cho tan ra từng mảnh.
Hà Niên thấy thế thì vội vã phóng mạch thuật ra.
Phanh ——
Theo một tiếng chấn mạch vang lên, một bức tường đá đột ngột hiện ra trước mặt Hà Niên.
Sau một khắc, Phi Nguyệt đâm thẳng vào tường đá, xé nát tường đá một cách dễ dàng. Đợi khi Phi Nguyệt bay trở về trong tay Long Nguyệt thì Hà Niên bỗng nhiên không thấy tung tích.
“Đi chết đi!”
Đột ngột, tiếng nguyền rủa của Hà Niên vang lên sau lưng.
Long Nguyệt giật mình, vội vã muốn tránh né nhưng mà vừa mới cất bước thì dưới chân Long Nguyệt đột nhiên mềm nhũn ra, giống như là đạp lên trên vũng bùn vậy.
Ngay lúc Long Nguyệt định nhảy lên một cái thì lập tức có một đám bùn lỏng từ dưới chân vọt lên, trong nháy mắt quấn chặt toàn thân Long Nguyệt ở trong đó. Bùn mềm lập tức từ tất cả mọi hướng tràn vào trong miệng, trong lỗ mũi Long Nguyệt, cánh tay vốn đang cầm Phi Nguyệt bây giờ hoàn toàn không nhấc lên nổi.
Hơn nữa bùn mềm này còn có sức trùng kích rất mạnh, nó không chỉ đánh thẳng vào linh thể mà còn nhanh chóng tiêu hao lực lượng của linh thể, còn có thể khống chế động tác của người khác.
Muốn động, rất khó!
Lúc này, Hà Niên chậm rãi hiện thân, từ trong lòng đất chui ra.
Mặt đất vốn cứng rắng nhưng giờ lại giống như là mặt nước, mặc cho Hà Niên ra ra vào vào.
“Mạch thuật Địa cấp hạ phẩm, Lưu Thổ Lĩnh Vực. Sao nào, chưa từng thấy đúng không?” Hà Niên cười khẩy, hắn biết Long Nguyệt bị nhốt trong lớp bùn mềm thì còn không đến mức không nghe được hắn nói gì.
“Nếu là nhị ca của người thì hắn sẽ không bị ta nhốt dễ dàng như vậy. Suy cho cùng thì chỉ là dùng tài nguyên tích tụ ra, một chút kinh nghiệm chiến đấu cũng không có. Phi Nguyệt trong tay ngươi thật đúng là lãng phí!”
Trong đầu Hà Niên lóe lên một ý nghĩ tham lam, đó chính là thừa cơ hội này để cướp lấy Phi Nguyệt, sao đó giết chết Long Nguyệt.
Mặc dù mình không dùng tới nhưng cũng có thể bán được một lượng bạch tinh lớn.
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
Một giây sau, trong lớp bùn mềm đột nhiên xuất hiện một lực hút lớn, trực tiếp hút lớp bùn mềm lại, sau đó kéo nó tới một chỗ khác. Sau đó, Long Nguyệt từ trong đó vọt ra. Sau khi đáp xuống đất thì nàng cúi xuống đất nôn mửa một hồi, phun số bùn chui vào trong miệng ra.
“Sao trong số chủ hệ của Long gia lại có người phế như ngươi chứ?” Hà Niên nhìn Long Nguyệt, không có tiếp tục công kích nữa, nếu không thể giết Long Nguyệt thì hắn cũng không muốn dây dưa với nàng.
Loại nữ nhân này, đoán chừng chiêu vừa rồi đã dọa cho nàng sợ gần chết.
Dứt lời, Hà Niên nhìn Vân Hải Lâu vẫn đứng sừng sững, muốn đi tới đó.
Lúc này Long Nguyệt nghe hắn nói như vậy thì thân thể đang cúi gập dưới đất run lên một hồi. Cảm nhận được trái tim đang đập mãnh liệt của mình, cũng nhận ra trong lòng mình đang sợ hãi. Nhưng mà khi nhớ lại Hà Niên buông lời nhục nhã nàng thì Long Nguyệt chậm rãi đưa tay gạt bùn đất trên mắt ra, sau đó đứt khoát đứng dậy.
Ở Long gia, nàng không có quyền nói chuyện, cho nên nàng mới chọn du sơn ngoại thủy.
Thực ra thì cũng không phải là nàng dở, nhưng mà nếu không chơi thì nàng còn có thể làm gì nữa?
Phụ thân bọn họ luôn xem mình như một đứa bé, một đứa bé không chịu lớn, ngoại trừ gây rắc rối ra thì hoàn toàn không làm được chuyện gì nên thân.
Nhưng mà trong lòng nàng vô cùng khát vọng mình có thể làm được chút gì đó cho gia tộc.
“Kinh Hồng Nhất Miết!” Rút thanh kiếm chỗ cán dù ra, kèm theo một tiếng chấn mạch vang lên, Long Nguyệt bổ thẳng tới chỗ Hà Niên.
Một đạo kim mang chợt nổi lên, giống như lôi điện hạ xuống.
Khi rơi xuống đất thì tất cả những chỗ mà nó chạm tới đều bị chém ra, mặt đất cũng để lại một cái vết kiếm dài mười trượng, sâu không thấy đáy.
Nhưng mà một kiếm với uy lực to lớn này cũng không có chém trúng Hà Niên. Dù sao thì Hà Niên cũng có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, lâu dài trà trộn trong sa trường, năng lực phản ứng của hắn mạnh hơn Long Nguyệt quá nhiều.
Sau khi tránh khỏi một kiếm đó, Hà Niên lấy cự chùy của mình từ trong tàng giới ra, sau đó quay người đột nhiên đánh tới chỗ Long Nguyệt. Một chùy đập mạnh vào mặt dù đang bung ra.
Long Nguyệt vừa dùng mặt dù ngăn cản thế công của Hà Niên, vừa dùng kiếm đánh ra Kinh Hồng Nhất Miết để đánh trả.
Hà Niên biết kinh nghiệm và tố chất chiến đấu của Long Nguyệt hoàn toàn không bằng được mình, thậm chí có thể nói là kém một khoảng lớn. Nhưng mà Phi Nguyệt lại là vũ khí mà Địa Vô Cấm từng sử dụng. Xịn hơn cái cự chùy do Tam Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng chế tạo của hắn quá nhiều. Cho nên khi công kích Long Nguyệt thì đồng thời hắn cũng cảnh giác với kiếm của Long Nguyệt.
Nếu bị chém trúng thì cho dù không chết cũng phải lột một lớp da.
“Phản kháng, được, vậy thì ta giải quyết người trước, ta đánh cho ngươi gần chết thử xem Long Dã có hiện thân hay không.” Hà Niên tay thì vung chùy, miệng thì phun hương thơm.
...
Trong màn đêm.
Lấy Vân Hải Lâu làm trung tâm, người ở mấy ngàn mét xung quanh bắt đầu dồn dập bỏ trốn.
Lúc này, chỉ có hai người là dám đi vào trong đó.
Hai người này chính là Ôn Bình và Tử Nhiên.
Nhưng mà khi Tử Nhiên đi vào trong thì trong lòng lại rất là thấp thỏm, vừa đi vừa nhìn chằm chằm trung tâm, nơi mà tiếng chiến đấu vọng tới.