Chương 718: Ôn Ngôn cứu cô em vợ
“Tông chủ, bây giờ chúng ta đi đâu đó. Thế lực bên ngoài Hồ Thiên Địa đang đánh nhau trong đó. Chúng ta làm như vậy có phải là quá nguy hiểm hay không?”
“Đi tới đó là được, chẳng lẽ bổn tông chủ còn dẫn ngươi đi tìm đường chết hay sao?” Ôn Bình lạnh nhạt trả lời một câu.
Tử Nhiên bất đắc dĩ gật đầu, chỉ có thể đi theo.
Nếu như nàng biết bữa cơm này sẽ hung hiểm như thế thì nàng sẽ không đi ăn rồi.
Mấy món ăn này không thơm!
Cơm này ăn cũng không ngọt!
Sau khi đi tới, trận chiến làm cho nửa bầu trời cũng sáng rực lên này đập vào trong mắt. Tuy rằng còn cách rất xa nhưng với nhãn lực Trấn Nhạc Cảnh của nàng thì vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Một nam một nữ, đang phóng ra lực lượng vượt xa khỏi Trấn Nhạc Cảnh vật lộn với nhau.
Tử Nhiên nhớ mặt một người trong đó, nam tử đó chính là đầu lĩnh của một phe thế lực bên ngoài Hồ Thiên Địa đứng trên bầu trời khi thi đấu đồ yêu bắt đầu.
Một người khác thì Tử Nhiên không dùng đầu để suy nghĩ cũng có thể đoán ra được đó là người của một thế lực khác.
Chiến đấu ở cấp bậc này, cho dù là ba vị của Bách Tông Liên Minh cũng không dám tới gần chứ!
Tử Nhiên cảm thán một tiếng, đi đường cũng càng ngày càng lệch ra xa, may mà Ôn Bình kêu nàng lại.
...
Chiến đấu kéo dài được nửa canh giờ thì người của Bách Tông Liên Minh mới chạy đến.
Nhìn dáng vẻ như là chuẩn bị đi qua đó khuyên can nhưng mà lại bị Thiên Mộc đứng ngoài quan sát quát lui lại, bất đắc dĩ phải đứng ở xa nhìn.
Lúc này chiến đấu đã chuẩn bị kết thúc.
Hà Niên càng đánh càng hăng mà Long Nguyệt thì càng đánh càng không có sức lực.
Lúc này, kinh nghiệm chiến đấu của hai người chính là mấu chốt quyết định thắng lợi.
Phi Nguyệt của Long Nguyệt đã không còn có lực thống trị như lúc nãy nữa, Hà Niên cầm cự chùy nện xuống, hoàn toàn không cần kiêng kị Kinh Hồng Nhất Miết của Long Nguyệt.
Theo nàng không ngừng phóng ra mạch thuật Địa cấp, linh thể tiêu hao càng lúc càng lớn, số lần nàng có thể sử dụng Kinh Hồng Nhất Miết cũng càng ngày càng ít.
Rất rõ ràng, Long Nguyệt sắp bại.
Nửa bước Địa Vô Cấm chiến đấu, chỉ nửa canh giờ thì sắp hạ màn kết thúc.
Nửa canh giờ sau, thời gian này thậm chí còn không đủ để rủ bằng hữu đi ăn cơm, nói chuyện một hồi.
Nhưng mà chiến đấu mới bắt đầu được nửa canh giờ, cùng là nửa bước Địa Vô Cấm nhưng Long Nguyệt lại sắp thua.
Xa xa, Thiên Mộc Thống Lĩnh nhìn thấy cảnh này thì cũng không nói một lời. Bởi vì hắn đã dự đoán trước được kết quả sẽ như thế này.
Long Nguyệt là được dùng tài nguyên làm ra, mặc dù thiên phú của nàng không tồi nhưng mà lại thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
Mặc dù có vũ khí do Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng chế tạo là Phi Nguyệt tương trợ, Long Nguyệt có thể đánh một trận với phần lớn cường giả nửa bước Địa Vô Cấm nhưng không bao gồm những người như bọn họ trong số đó.
Hà Niên kinh nghiệm sa trường mấy chục năm, tích lũy phản ứng chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu, có thể nói là khủng bố.
Khi Long Nguyệt ra chiêu thứ nhất thì thậm chí Hà Niên đã nghĩ đến chiêu thứ hai, chiêu thứ ba của nàng.
Đây chính là khoảng cách!
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn vang lên.
Thiên Mộc định thần nhìn lại!
Lúc này Long Nguyệt bởi vì không trốn kịp nên bị một búa của Hà Niên đập trúng ngực, bị nện bay vào sâu trong ngõ hẻm, va sụp mười mấy căn phòng mới ngừng lại được.
Bụi mù bay trắng dã, Long Nguyệt không có lập tức từ trong đó leo ra, tiến hành phản kích mà là rơi vào yên lặng. Hết sức rõ ràng, một chùy này của Hà Niên đánh cho Long Nguyệt bị thương không nhỏ.
Hà Niên dùng một chùy đánh bay Long Nguyệt, sau đó đưa lưng về phía Vân Hải Lâu còn chưa có sụp đổ, nói: “Long Dã, ngươi cũng nên ra rồi chứ?”
Hắn tin tưởng chắc với một búa mới nãy của mình, dưới tình huống bình thường thì ít nhất cần một tháng thì linh thể của Long Nguyệt mới có thể khôi phục.
Nàng không thể tiếp tục chiến đấu với mình nữa.
Đến lúc này, xem như đã phân ra thắng bại.
Hà Niên nói dứt lời, Thiên Mộc cũng dời mắt khỏi chỗ bụi bay trắng dã đó, nhìn về phía Vân Hải Lâu.
Muội muội của mình bị nhục nhã, dựa theo tính tình của Long Dã thì giờ phút này hẳn là hắn đã cầm Huyết Phủ giết ra mới đúng.
Cho dù lúc này là lúc mấu chốt chữa thương thì hắn cũng sẽ ngừng.
“Đến rồi!”
Quả nhiên, cửa sổ của tầng cao nhất của Vân Hải Lâu bỗng nhiên mở toang.
Thiên Mộc, ba đại Kim cấp chủ sự của Bách Tông Liên Minh lập tức đưa mắt nhìn qua đó.
Chỉ có Hà Niên vẫn quay lưng về phía đó.
Khi cửa sổ mở rộng ra, một bóng người trực tiếp nhảy qua bệ cửa sổ, nhảy lên cao mười trượng, như là cự yêu rơi xuống đất.
Ầm!
Chỗ hai chân chạm đất, mặt đất nứt ra.
Long Dã dùng một đôi mắt như có thể giết người lạnh lùng nhìn chằm chằm Hà Niên, sau đó lạnh lùng nói: “Hà Niên, ngươi muốn chết?”
Long Dã không dám động thủ ngay, có nhiều thiên tài địa bảo như vậy nhưng hắn chỉ mới hấp thu ba thành, thực lực khôi phục lại còn chưa tới tám phần mười.
Lại Huyết Phủ đã bị Ôn Bình đó hủy mất, nếu như hắn đánh với Hà Niên thật thì chuyện này sẽ tiếp tục diễn biến theo chiều hướng không tốt.
Nếu lại có thêm vết thương mới thì chuyến đi đến Hồ Thiên Địa lần này coi như là ăn trộm gà không thành mà còn bị mất thêm nắm gạo.
Hà Niên nghe Long Dã lên tiếng thì chậm rãi xoay người sang chỗ khác, ngoài cười nhưng trong không cười, nói tiếp: “Muốn gặp ngươi một lần cũng khó lắm đó…”
Hà Niên nhìn Long Dã từ trên xuống dưới.
Một lát sau, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý.
“Quả nhiên là đã bị thương. Ngươi biết không, bây giờ người khiến cho ta cảm nhận được ngươi giống như là một con hổ lớn bị trói bốn chân lại. Nếu là ngày thường thì chắc chắn ngươi đã cầm búa đánh với ta.”
Long Dã giận đáp: “Hà Niên, đừng quá đắc ý, ta khôi phục thương thế cũng là chuyện của một hai ngày. Chờ ta khôi phục thương thế thì nhất định sẽ tới cửa bái phỏng. Những gì mà ngươi ban cho hôm nay thì ta nhất định sẽ hoàn trả lại cho người gấp mười lần!”