Chương 719: Ôn Ngôn cứu cô em vợ (2)
Hà Niên tiếp tục nói: “Ngươi nghĩ là ta sẽ cho ngươi có cơ hội đó sao? Hôm nay ta sẽ bắt ngươi lại, moi ra mục đích mà ngươi tới Hồ Thiên Địa. Nếu như không nói thì đi chết đi!”
Cự chùy nện xuống, phanh một tiếng, đập xuống đất.
Đồng thời cũng đập vào trong lòng Long Dã.
Hà Niên muốn hoàn toàn trở mặt, khiến cho cấp cao của hai nhà tranh đấu với nhau?
Ngày xưa Long gia và Hà Phủ tranh chấp thì cùng lắm cũng chỉ là đạo bất đồng bất tương vi mưu, theo đuổi và lý niệm của Hà Phủ và Long gia đi ngược lại với nhau, cho nên tránh không được thủ hạ dưới trướng thường có ma sát với nhau, nhưng mà giữa thế hệ cấp cao thì chưa từng có phân tranh. Bây giờ Hà Niên làm như vậy rõ ràng là muốn đâm thủng cửa sổ giấy, đưa thư khiếu chiến cho Long gia.
Long Dã không khỏi nghi ngờ, không lẽ Hà già đã biết được di ngôn của Yêu Hoàng của Hồ Thiên Địa để lại ở Triều Thiên Hạp?
Long Dã vội thăm dò, nói: “Long gia ta nguyện tụ hiền nạp tài, ngươi nghĩ chúng ta đều giống như Hà Phủ các ngươi sao?”
“Tụ hiền nạp tài, hừ, đúng là hài hước.” Trên mặt Hà Niên nở một nụ cười chế giễu, bởi vì hắn nghe được một chuyện buồn cười nhất trên đời này.
Hồ Thiên Địa làm gì có nhân tài nào?
Cứ mỗi trăm năm, người có thể lọt vào pháp nhãn của bọn họ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nếu không có quy định của quốc chủ, cố ý nâng đỡ Hồ Thiên Địa thì còn lâu bọn họ mới tới Hồ Thiên Địa này, lãng phí thời gian.
“Bớt nói nhiều lời, bây giờ không nói, chờ ta bắt được ngươi thì sẽ có rất nhiều cách để cho nhường ngươi nói ra.” Hà Niên đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, bây giờ nhìn thấy Long Dã bị thương, hắn cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này!
Ầm!
Mạch môn chấn động.
Mạch khí màu vàng đất mênh mông điên cuồng hội tụ vào cự chùy của Hà Niên, giống như là một cái vòng xoáy vậy. Trong khoảnh khắc, màu sắc, khí tức của cự chùy thay đổi nghiêng trời lệch đất. So với cự chùy khi đại chiến với Long Nguyệt lúc nãy thì lúc này cự chùy giống như là đã thoát thai hoán cốt vậy. Một chùy đánh xuống đất, mặt đất rạn nứt, một vết nứt dữ tợn chạy thẳng tới chỗ Long Dã.
Long Dã thấy thế thì cũng không dám khinh thường, mở mạch môn ra, dưới sự gia trì của Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ, đánh ra một chiêu Tử Vong Tẩy Lễ.
Lam vũ như từng thanh kiếm hạ xuống.
Mà Hà Niên đang đứng giữa trung tâm của nó.
Đương nhiên, đây chỉ là mới bắt đầu thôi.
Theo vết nứt tới gần, lam vũ hạ xuống, thân thể Long Dã bắt đầu ửng hồng, từng sợi hồng mang màu đỏ như khói bếp bay ra từ trong từng lỗ chân lông của thân thể.
“Sát Ý Vô Song. Đệ Nhất Nộ Cảnh!”
Không có Huyết Phủ, Long Dã hai tay nắm thành quyền, vọt tới.
Vượt qua vết nứt, vượt qua phế tích, Long Dã nhảy lên, nắm chặt hay tay để trước ngực, sau đó đấm mạnh vào Hà Niên đang bị lam vũ đánh tới.
Hà Niên hét lớn một tiếng, nói: “Tới hay lắm!”
Cự chùy đổi hướng, linh hoạt múa vài vòng quanh người như là một cây côn nhỏ, sau đó đánh thẳng tới Long Dã.
Hai người đều không có nương tay, vừa mới đánh thì bắt đầu dùng toàn lực.
Oanh!
Quyền, chùy đụng vào nhau, tiếng vang như là sấm nổ.
Sóng khí khổng lồ đẩy ngã tất cả trong phạm vi ngàn mét, Vân Hải Lâu vốn đứng sừng sững mấy trăm năm ở Hạo Hãn Thành nay cũng ầm ầm sụp đổ.
Mới đầu, đám người của Bách Tông Liên Minh đứng trong phạm vi ngàn mét xem náo nhiệt bị luồng sóng khí này xông tới, hơn phân nửa bọn họ lảo đảo té nhào xuống đất, ngay cả ba đại Kim cấp chủ sự cũng bị thổi cho lung lay.
Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh!
Đây là lực lượng đỉnh phong trong nửa bước Địa Vô Cấm hay sao?
Nếu là thời gian chiến đấu kéo dài hơn một ngày thì chỉ sợ là hơn phân nửa Hạo Hãn Thành sẽ biến thành một đống đổ nát.
Lúc này Hà Niên cười to không thôi.
Mà vẻ mặt của Long Dã thì cực kỳ nghiêm túc.
Hà Niên lại vung cự chùy lên một lần nữa, nện vào ngực Long Dã, mặc dù Long Dã có Trấn Nhạc hộ giáp, đồng thời dùng hai tay ngăn cản nhưng vẫn bị đánh cho bay ngược ra.
“Sát Ý Vô Song của ngươi đã suy sụp!”
Được Sát Ý Vô Song gia trì mà Hà Niên vẫn có thể chiếm thượng phong, rất rõ ràng, Long Dã không thể đánh thắng được Hà Niên.
Cho dù hắn có dùng tới Đệ Nhị Nộ Cảnh thì cũng không thắng được.
Không có Huyết Phủ, sức chiến đấu của hắn giảm mất mấy thành, lại thêm thương thế còn chưa có khỏi hẳn, cho dù hắn có Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ tăng phúc thì cũng rất khó để áp chế được Hà Niên chớ đừng nói chi là thủ thắng.
Cho nên, hôm nay không thể tái chiến!
Phải tranh thủ thời gian tìm một chỗ khôi phục thương thế hoàn toàn, sau đó đi vào Yêu giới, từ Yêu giới đi tới mục tiêu cuối cùng —— Hồ Yêu Hoàng.
Nhưng mà bây giờ Long Nguyệt chính là một vấn đề lớn.
Nếu như hắn một lòng muốn thoát đi thì chắc chắn Long Nguyệt sẽ bị bắt lại.
Còn nếu bây giờ hắn dẫn Long Nguyệt đi thì sẽ bị Hà Niên cuốn lấy, muốn đi cũng đi không được.
Đúng lúc này, Ôn Ngôn đã chạy ra khỏi ngàn mét nhưng lại lặng lẽ vọt trở về trong khu vực chiến đấu.
Với lực lượng non nớt và cảnh giới nhỏ bé của hắn mà chạy vào trong khu vực chiến đấu thì gần như là đang tìm đường chết.
Nhưng mặc dù phía trước nguy cơ tứ phía nhưng Ôn Ngôn lại có lý do, không thể không đi tới!
Dù sao thì Long Nguyệt cũng là muội muội của thê tử mình.
Cũng là cô em vợ của hắn cô.
Lâu như vậy Long Nguyệt còn chưa có đi ra khỏi đống đổ nát thì chắc chắc là một đòn vừa rồi khiến cho nàng bị thương rất nặng, nặng đến mức trong thời gian ngắn nàng không thể động đậy được.
Cho nên Ôn Ngôn dẫn theo rất nhiều thị vệ của Long gia lặng lẽ chạy vội tới chỗ đống đỗ nát mà Long Nguyệt té vào, muốn cứu nàng ra.
Bởi vì sợ Hà Niên đang chiến đấu Long Dã phát hiện ra bọn họ cho nên Ôn Ngôn không dám dùng cảm giác để tìm kiếm trong đống đổ nát, chỉ có thể dùng ánh mắt để tìm kiếm.
Nhưng mà trong khu vực đó toàn là lầu cao, sụp xuống chất thành một ngọn núi nhỏ.