Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 720 - 【Vip】 Mạch Thuật Địa Cấp Diễn Sinh Ra Bí Thuật!

【VIP】 Mạch thuật Địa cấp diễn sinh ra bí thuật! 【VIP】 Mạch thuật Địa cấp diễn sinh ra bí thuật!

Chương 720: Mạch thuật Địa cấp diễn sinh ra bí thuật!

Long Nguyệt bị đè ở phía dưới!

Mắt thường hoàn toàn không nhìn thấy được!

Hơn nữa theo thời gian trôi qua, sóng khí sinh ra do Long Dã chiến đấu với Hà Niên không ngừng đánh thẳng vào đống đổ nát như là một ngọn núi nhỏ này.

Đạp lên trên đó mà đi, hoàn toàn không thể đứng vững được.

Đi sâu vào bên trong đống đổ nát mà tìm, xa nhà cột gãy ngàn cân có thể xà xuống đỉnh đầu bất kỳ lúc nào.

“Tứ tiểu thư!”

“Tứ tiểu thư!”

Mấy tên thị vệ thấp giọng kêu.

Bỗng nhiên, phía trước có một giọng nói đáp lại bọn họ.

“Ta đang ở đây...”

Ôn Ngôn vui vẻ, vội vàng nhảy qua một cái nóc nhà chỉ còn lại một nữa, chạy tới chỗ phát ra tiếng nói.

Mấy người cùng nhau ra tay, đào Long Nguyệt đang bị chôn dưới đó lên.

Lúc này, chiến đấu vẫn còn đang kéo dài.

Nơi xa vẫn còn rung động ầm ầm.

Ôn Ngôn lập tức kêu phó thị vệ đào lên.

“Nhanh một chút.”

Sau khi đào lên được thì phải lập tức rút lui.

“Chậm một chút, eo của ta sắp đứt luôn rồi.” Long Nguyệt đau rên lên một tiếng.

Ôn Ngôn đâu có rảnh mà lo tới mấy chuyện này, bây giờ chạy khỏi đây mới là quan trọng nhất, hắn nhặt một cây gậy gỗ lên, để cho Long Nguyệt cắn nó, sau khi lôi nàng ra ngoài.

Thực ra thì, những chuyện mà hắn đang làm, Long Dã đều nhìn thấy hết.

Cho nên hắn cố ý gia tăng thế công, đồng thời dẫn Hà Niên ra xa khu vực đó.

Làm như vậy thì dư âm chiến đấu sẽ không lan đến mấy người Ôn Ngôn, đồng thời cũng có thể tranh thủ không gian cho mình rút lui.

Chỉ cần Ôn Ngôn cứu được Long Nguyệt đi thì hắn chỉ cần đánh thêm một hồi nữa là có thể an toàn rút lui.

Lúc này Hà Niên hồn nhiên không biết.

Hoàn toàn chìm trong khoái cảm khi mình có thể đè đánh Long Dã, không thể tự kềm chế.

Thế nhưng đúng lúc này, Thiên Mộc vốn luôn đứng ở ngoài quan sát hành động, khiến cho tâm trạng của Long Dã trùng xuống.

Hắn động!

Trực tiếp nhảy qua đống đổ nát, chặn đám người Ôn Ngôn sắp lui ra khỏi khu vực chiến đấu lại.

“Long Nguyệt cô nương, ngươi bị thương có nặng không?” Thiên Mộc cố ý nói lớn.

Ôn Ngôn lập tức biến sắc.

Long Dã thầm mắng Thiên Mộc một trăm lần trong lòng.

Lúc này Hà Niên mới hậu tri hậu giác quay đầu qua nhìn, bởi vì nghe được tiếng của Thiên Mộc, lại thêm trong câu nói của Thiên Mộc còn nhắc tới Long Nguyệt.

Vừa quay đầu lại nhìn thì ánh mắt khóa chặt hướng đi của mấy người Ôn Ngôn.

Hà Niên gầm lên, quay người muốn đuổi theo: “Muốn chạy?”

Hà Niên vừa dứt lời, Long Nguyệt quay đầu trừng đôi mắt to nhìn Thiên Mộc.

Nàng biết Thiên Mộc sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy.

Nàng từng nghĩ Thiên Mộc sẽ bỏ đá xuống giếng.

Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ được Thiên Mộc sẽ nhúng tay vào trong lúc này!

Thấy Long Nguyệt nhìn mình chằm chằm như thế, lúc này, Thiên Mộc ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ có lòng tốt muốn hỏi thăm thôi.”

“Thôi đi!”

Long Nguyệt thấp giọng mắng một câu.

Vừa quay đầu lại thì mấy tên thị vệ do Ôn Ngôn dẫn tới đã vội vàng rút đao đứng cản ở trước mặt Long Nguyệt, bảo vệ nàng. Ôn Ngôn thấy thế, không cần nghĩ ngợi, trực tiếp cõng Long Nguyệt, sau đó nhanh chân bỏ chạy.

Nhưng mà bây giờ Hà Niên còn để cho hắn đi nữa sao?

Cũng không phải là Hà Niên chưa từng nghĩ tới chuyện Long Dã sẽ chọn tạm thời lánh đi.

Chiến đấu trong sa trường nhiều năm như vậy, hắn biết rõ Long Dã không phải là loại mãng phu sẽ liều chết với mình, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không để cho đám người Long Nguyệt rời khỏi đây.

Hà Niên hoàn toàn không thèm để ý tới mấy tên thị vệ Trấn Nhạc Cảnh cản sau lưng Long Nguyệt, tầm mắt khóa chặt hướng Ôn Ngôn, thấy Ôn Ngôn cõng Long Nguyệt chạy như điên thì hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là một Thông Huyền nho nhỏ, không biết tự lượng sức mình.”

Sau một khắc, Hà Niên ném cự chùy đi, kèm theo một tiếng mạch môn nổ vang, cự chùy bỗng nhiên đứng yên ở độ cao mười mét trên không trung, sau đó nhanh chóng rơi xuống, nhắm thẳng vào Ôn Ngôn.

Sau khi ném cự chùy đi, Hà Niên quay người đánh một quyền ra sau lưng.

Oanh!

Trong lúc cát bay đá chạy, Long Dã muốn xông lên tới cuốn lấy Hà Niên tiếc nuối bị một quyền này đánh lui.

Nhưng mà lần này Long Dã bị một quyền đánh lui thì không có dừng lại, ngược lại hắn như điên lên, mở Đệ Nhị Nộ Cảnh lao qua.

Hoàn toàn không để ý đến Hà Niên.

Mục tiêu chính là cái cự chùy đang hạ xuống!

“Ngươi muốn hại chết ta sao!” Long Dã nhìn cái cự chùy đang hạ xuống đó, sau đó lại liếc mắt nhìn Ôn Ngôn, giận sôi lên.

Sau khi mở ra Sát Ý Vô Song. Đệ Nhị Nộ Cảnh, tốc độ của Long Dã tăng lên rất nhiều.

Ngay tại cự chùy còn cách đỉnh đầu của Ôn Ngôn mười mét thì rốt cuộc Long Dã cũng chạy tới, một cước đá vào cự chùy, sút bay nó.

Sau khi một cước đá bay cự chuy, Long Dã thở phào nhẹ nhõm.

“May quá, may quá!”

May mà Ôn Ngôn không sao cả.

Nếu không thì hắn phải xui xẻo.

Nhớ lại ngày đó hắn bị Ôn Bình tra tấn, còn có Hình Phạt Chi Hỏa trong thân thể, Long Dã không nhịn được rùng mình một cái.

Lúc này Hà Niên thấy Long Dã mở ra Sát Ý Vô Song. Đệ Nhị Nổ Cảnh nhưng lại không phải đánh với mình mà là chạy đi cứu Long Nguyệt thì có chút kinh ngạc.

“Không ngờ ngươi cũng là một người ca ca tốt.” Dứt lời, Hà Niên bỗng cười lên dữ tợn.

Nhìn bóng lưng Long Nguyệt, Hà Niên nảy sinh một kế.

Nếu Long Dã quan tâm Long Nguyệt như thế, vậy thì nhắm vào Long Nguyệt.

Bắt được Long Nguyệt, không tin Long Dã không khai!

Long Dã thấy thế thì vội nói: “Hà Niên, ngươi có gan thì đánh ta.”

Hà Niên nói: “Nếu đã như vậy thì ta bắt được Long Nguyệt là mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Nói xong, Hà Niên hóa thành một đạo mị ảnh, nhanh chóng vọt tới chỗ Long Nguyệt.

“Mẹ nó!”

Long Dã giận chửi một câu, vội vàng đỡ lấy.

Cho dù thua Hà Niên, cho dù thương thế tăng lên thêm một chút thì cũng không quan trọng.

Bây giờ Hà Niên một lòng muốn bắt Long Nguyệt, nhưng mà Ôn Ngôn đang cõng Long Nguyệt.

Bình Luận (0)
Comment