Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 779 - 【Vip】 Ôn Bình Trở Về, Trần Hiết Yên Tâm (2)

【VIP】 Ôn Bình trở về, Trần Hiết yên tâm (2) 【VIP】 Ôn Bình trở về, Trần Hiết yên tâm (2)

Sợ mọi chuyện lại vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

Nhưng bây giờ không giống, hắn có thể cho phép tai hoạ ngầm như thế này xuất hiện, đồng thời sẽ cảm thấy xuất hiện tai họa ngầm như thế nào là một chuyện tốt.

Đóng lại cửa sổ tin tức trước mắt, Ôn Bình tự lẩm bẩm: “Hoài Không, hi vọng ngươi đừng có khiến cho bổn tông chủ thất vọng.”

Vừa nói xong, một tiếng động vang lên phá vỡ sự trầm tư của hắn.

Thùng thùng!

Tiếng đập cửa vang lên.

“Tông chủ, có người tìm ngươi.” Hà Niên nói.

Giọng Tử Nhiên vang lên ở ngoài cửa: “Bằng hữu, không biết xưng hô ngươi như thế nào?”

Hà Niên hỏi: “Ngươi là ai?”

Tử Nhiên đáp: “Trưởng lão của Bất Hủ Tông, Tử Nhiên! Không biết các hạ xưng hô như thế nào?”

“Ngươi không cần biết tên của ta.” Hà Niên lạnh giọng trả lời.

Mặc dù hắn đồng ý đi theo Ôn Bình nhưng không có nghĩa là hắn sẽ khách khí với những người trong Bất Hủ Tông.

Chỉ với thực lực của những người này, trong sa trường thì ngay cả tư cách gia nhập dưới trướng của hắn cũng không có.

Thấy sư phụ bị coi thường, Hô Lan vội vàng nói: “Ngươi nói chuyện kiểu gì đó?”

“Vào đi!”

Ôn Bình mở cửa, lạnh lùng nhìn qua, mấy người Hô Lan vội khom mình hành lễ, sợ Ôn Bình tức giận.

Ôn Bình nói tiếp: “Hắn là trưởng lão mới của Bất Hủ Tông, họ Hà.”

Nghe nói nam nhân che mặt thần bí trước mắt này là trưởng lão mới tới, biểu cảm trên mặt mấy người Hô Lan lập tức đổi khác.

“Hà trưởng lão! Ta tên Hô Lan.”

“Hà trưởng lão, lão thân hoan nghênh ngươi gia nhập Bất Hủ Tông.”

Mọi người vội vàng chào hỏi.

Hà Niên đưa mắt nhìn Ôn Bình, hắn không muốn đáp lời nên chỉ khẽ gật đầu.

Trần Hiết đang đứng ở phía sau mọi người cất bước đi tới, dẫn thê tử và hài tử hơi khom người với Ôn Bình, nói: “Trần Hiết dẫn theo thê tử, con trai, bái kiến Ôn tông chủ!”

Ôn Bình cười nói: “Nghĩ thông suốt thì tốt rồi... dáng dấp của đứa nhỏ này rất phong nhã.”

“Ôn tông chủ quá khen.” Trần Hiết cười đáp.

Ôn Bình đưa thay sờ sờ đầu đứa nhỏ, cười nói: “Không sợ người lạ, điểm này ta thích! Dáng dấp giống thê tử ngươi, con mắt giống ngươi.”

Trần Hiết cười nói: “Dáng vẻ này của ta... may mà đứa nhỏ này giống mẫu thân hắn, nếu không thì sau này khó mà tìm vợ được.”

Trần Hiết nói một câu khiến cho mọi người vui cười không ngừng.

Cảnh tượng này đập vào trong mắt Hà Niên, hắn cảm thấy có chút khó tin.

Hắn không ngờ Ôn Bình lại là một người hiền hoà như thế.

Đồng thời cũng kinh ngạc, tại sao lại có một tông chủ tông môn gần gũi như thế?

Ở Triều Thiên Hạp, cường giả nên cao cao tại thượng, kẻ yếu chỉ xứng ngưỡng vọng. Thế giới của hai bên khác biệt, gần như gặp cũng sẽ không gặp chứ đừng nói là vừa cười vừa nói như bây giờ.

Ôn Bình rất đặc biệt —— Hà Niên dần dần phát hiện một mặt khác của Ôn Bình.

Tiếp tục tán gẫu một lát, Trần Hiết dẫn theo vợ, con trai đi về phòng, Hô Lan cũng đi theo, chỉ để lại hai người Tử Nhiên và Hà Niên.

Ôn Bình quay người đi về phòng, vừa đi vừa hỏi: “Thi đấu đồ yêu kết thúc chưa?”

Nhiệm vụ du lịch đã hoàn thành, Ôn Bình một khắc cũng không muốn ở lại Hạo Hãn Thành.

Hắn chỉ muốn trở về xây dựng truyền tống môn, sau đó chờ khai thác mỏ bạch tinh của Yêu tộc.

Có bạch tinh, phát triển tông môn cũng dễ dàng như là đẩy thuyền xuôi theo dòng nước.

Tử Nhiên đi theo vào, đáp: “Đã kết thúc, hẳn là mấy người Hoài Diệp đang trên đường trở về. Đúng rồi, tông chủ, Bách Tông Liên Minh xảy ra chuyện lớn, bọn họ liên tục đưa cường giả trên Thần Huyền Cảnh vào trong Yêu giới, đến nay còn chưa có một người nào trong số những người đó đi ra.”

Ôn Bình nói: “Không cần để ý tới chuyện này, đợi mấy người Hoài Diệp về thì kêu bọn họ thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai chúng ta về Bất Hủ Tông.”

Thấy Ôn Bình không có hứng thú với chuyện của Bách Tông Liên Minh, Tử Nhiên cũng không nói nữa.

Tử Nhiên đáp: “Vâng!”

“Đúng rồi, ngươi có đi không?”

“Bách Niên Thịnh Hội còn chưa kết thúc, thuộc hạ muốn chờ nó kết thúc rồi mới về Bất Hủ Tông.”

“Được, vậy ngươi chú ý an toàn.”

“Cảm ơn tông chủ quan tâm. Đúng rồi, tông chủ, ngài có muốn xem xếp hạng tích phân của thi đấu đồ yêu không? Thi đấu đồ yêu lần này, có thể nói là ba đứa nhỏ rực rỡ hào quang, còn vì tuổi tác mà giờ người người đều biết tới.”

Ôn Bình đứng dậy, ba bốn bước đi tới cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, dừng lại trước cửa ra vào mấy hơi, sau đó cất bước đi tới, dựa vào lan can.

“Nói nghe một chút!”

Tử Nhiên lấy bảng xếp hạng tích phân trong tàng giới ra, đưa tới, sau đó nói: “Lâm Khả Vô giết một con yêu vật sánh ngang với Thần Huyền Cảnh, cho nên xếp hạng thứ hai trong danh sách. Nha đầu Hoài Diệp bởi vì có Thạch Hóa Thuật, lại thêm Ngự Kiếm Thuật cho nên xếp hạng cũng vọt tới hai mươi ba. Dựa theo tuổi tác của hai người bọn họ, theo ta được biết thì trong Tân Tú Chiến của Bách Niên Thịnh Hội, chưa từng xuất hiện xếp hạng cao như vậy.”

“Tình huống này khiến cho ta có chút bất ngờ.”

Bởi vì Ôn Bình cảm thấy bọn họ rất khó mà tiến vào một trăm vị trí đầu được.

Dù sao tuổi tác của bọn họ còn quá nhỏ.

Nhưng mà hắn không ngờ được, những người được gọi là thiên tài của Hồ Thiên Địa lại quá yếu.

Cũng không uổng công hắn khẳng khái hào phóng đưa ba tấm Nhị Tuyền Tuyền Qua Đồ đã qua cải đạo ra!

Tử Nhiên mỉm cười, tiếp tục nói: “Còn có Tần Mịch nữa, chắc chắn là ngai không đoán được hắn xếp hạng bao nhiêu đâu.”

Ôn Bình mĩm cười, nói: “Hẳn là cũng không thấp chứ. Mặc dù Hiện Hình Thuật của Tần Mịch hoàn toàn không có tác dụng gì, chỉ là một cái ma pháp tương đối đơn giản, nhưng mà có năng lực đặc thù của Tuyền Qua Đồ tăng phúc, hẳn là cảnh giới của mạch thuật, pháp thuật của hắn sẽ rất cao, đám thiên tài trong Tân Tú Chiến này hoàn toàn không thể sánh bằng.”

Bình Luận (0)
Comment