Nhưng mà vì bị thương, cảm giác không nhạy bén cho nên nàng không thể nhìn trộm được gương mặt Hà Niên dưới mặt nạ.
Nhưng mà lại nghe được Hà Niên ho khan hai tiếng, sau đó không tự chủ được xoay người qua chỗ khác.
Ôn Bình thấy thì thì trong lòng thầm cười một tiếng, tiếp tục đi xuống lầu dưới.
Dưới lầu, lúc này phụ thân đã đứng chờ sẵn.
Rất nhiều thành viên của Bất Hủ Tông đều đang tam biệt Ôn Ngôn, có chút lưu luyến không muốn chia tay.
Ôn Bình xuống lầu, nói: “Lên đường bình an, có chuyện thì dùng Truyền Âm Thạch liên lạc với ta, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.”
Phụ tử chia tay, thật ra thì Ôn Bình cũng không biết nên gì.
Lần chia tay này không giống như phu thê, nếu là mẫu thân thì nên nói một vài lời ôn nhu mới đúng, chia tay phụ thân, cách tốt nhất mà Ôn Bình nghĩ ra được chính là —— vẫy tay!
Sau đó nói một câu: “Ta đi.”
Bình thường phụ thân không biết nói chuyện, hoặc chỉ nói một câu lên đường bình an.
Hoàn toàn không nói thêm gì khác.
“Chờ khi gặp được mẫu thân ngươi thì ta sẽ liên lạc với ngươi.” Ôn Ngôn chỉ đáp một câu.
Nhưng mà rõ ràng nơi khóe mắt có nước mắt.
Lúc này, Ôn Bình quay ra sau nhìn Long Dã: “Long Dã, ta chỉ nói một lần! Nếu như cha mẹ ta có chuyện, ta không dám hứa chắc mình sẽ làm ra chuyện gì quá khích đâu. Đến lúc đó đừng có lấy quan hệ máu mủ ra nói chuyện, đối với ta nó không có một chút tác dụng nào cả, ngược lại sẽ khiến cho cho ta càng tức giận hơn.”
Long Dã tranh thủ gật đầu.
“Yên tâm! Ngài yên tâm! Ta nhất định sẽ xem phụ thân ngài như tổ tông.”
Long Dã đột nhiên muốn nhanh chóng đi khỏi chỗ này.
Đối mặt với Ôn Bình thì còn kinh khủng hơn so với đối mặt với Vi Sinh Thương Lam mấy ngày trước đó nữa.
“Đi thôi.” Ôn Bình đứng chắp tay, đưa mắt nhìn Long Dã.
Long Dã ôm quyền hỏi thăm tất cả mọi người, dẫn Ôn Ngôn đi khỏi khách sạn, bước lên một chiếc xe thú, sau đó nhanh chóng biến mất ở đầu đường.
Sau lưng, mọi người bước tới trước an ủi.
Hi vọng Ôn Bình cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ôn Bình đuổi mọi người đi, sau đó nhìn Trần Hiết đang nhìn mình chằm chằm: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Hiết thấp giọng hỏi: “Tông chủ, ngài là...”
Long Dã, Long Kha, hắn biết hai người này.
Là cường giả của thế lực bên ngoài Hồ Thiên Địa.
Bách Tông Liên Minh cũng không dám ngỗ nghịch lại ý của bất kỳ người nào trong hai người bọn họ.
Nhưng bây giờ Long Dã lại khúm núm trước mặt Ôn Bình, hơn nữa nghe ý trong lời Ôn Bình nói thì hẳn là hắn là người ngoài Hồ Thiên Địa.
“Được rồi, đi thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị về Bất Hủ Tông.” Ôn Bình cất bước đi thẳng lên lầu, vừa lên lầu thì đã nghe Long Nguyệt đang mắng Hà Niên, đang đuổi Hà Niên xuống lầu.
Hà Niên tự biết mình đuối lý cho nên không nói lời nào.
Chỉ chờ khi Long Nguyệt mắng mệt mỏi thì nói xin lỗi.
Đi tới tầng đó, Ôn Bình cũng không có về phòng.
Mà là đi thẳng tới cuối hành lang.
Một thanh kiếm từ trong tàng giới bay ra, sau đó bay vào một phòng ở cuối hành lang, sau một khắc, tiếng người ngã xuống đất vang lên trong đó.
Kẽo kẹt ——
Cửa bị Ôn Bình đẩy ra.
Phi kiếm bay về trong tay, Ôn Bình nhìn nam nhân mập nằm trong vũng máu cạnh cửa.
Áo gấm, ngón tay còn có mấy cái thật nhẫn bảo thạch lớn, nhìn dáng vẻ của hắn thì sẽ cảm thấy hắn là một người khéo đưa đẩy, kiểu gì cũng giống một người làm ăn.
Đương nhiên, nếu là làm ăn thật thì sao Ôn Bình sẽ động thủ giết hắn?
Sau khi đóng cửa lại, Ôn Bình yên lặng đi về phòng của mình.
Về đến phòng, Ôn Bình lau sạch máu trên lưỡi kiếm, vừa cười vừa nói: “Người của Hạ gia có lá gan không nhỏ nha, Bách Tông Liên Minh cũng không dám phái thám tử tới đây, vậy mà bọn họ lại dám phái thám tử ở chung một tầng với ta.”
Đông đông đông!
Tiếng đập cửa vang lên bên ngoài.
“Ai đó?”
“Tông chủ, là ta.”
Là tiếng của Trần Hiết.
Ôn Bình đưa tay, một sợi mạch khí bay tới mở cửa ra, nhưng hắn không có hỏi Trần Hiết tới đây làm gì, có chuyện gì.
Hắn cảm thấy Trần Hiết có chuyện muốn nói.
Trần Hiết khom người tạ lỗi, nói: “Tông chủ, chút chuyện nhỏ này lần sau ngài phân phó ta một tiếng là được.”
Ôn Bình cất kiếm vào, lạnh nhạt hỏi: “Nếu biết có thám tử của Hạ gia đang ở đây, tại sao không thanh lý?”
“Bình thường khi thám tử của Hạ gia ra ngoài thì đều sẽ để lại tinh huyết ở nhà, một khi chết thì bên Hạ gia sẽ biết được ngay. Ngài còn chưa trở về cho nên thuộc hạ không dám đánh rắn động cỏ. Vốn định đợi chút nữa thì sẽ xử lý, không ngờ tông chủ lại ra tay sớm một bước.” Mới vừa vào tông, Trần Hiết không muốn bị đánh giá là không có năng lực, cho nên hắn cảm thấy mình cần phải giải thích rõ.
Ôn Bình nói: “Lần sau gặp loại người không quan trọng này thì cứ giết là được, không cần lo lắng kinh động tới ai.”
“Vâng.” Trần Hiết gật đầu.
Nghe nói như vậy, Trần Hiết nhớ kỹ chuyện hôm nay ở trong lòng.
Từ chuyện hôm nay, có thể thấy, hẳn Ôn Bình là kiểu người sát phạt quyết đoán, không cho phép bất cứ một hạt cát nào xuất hiện trong mắt.
Nếu như muốn lấy lòng hắn thì sau này hắn cũng phải quả quyết một chút, nếu không thì cho dù tương lai hắn nắm quyền được thì cũng không được trọng dụng.
“Đi về thu dọn đi.” Ôn Bình nói xong, Trần Hiết cẩn thận từng li từng tí lui ra khỏi phòng.
Sau khi đi ra, Trần Hiết dùng tàng giới cất thi thể của người đó vào, định khi đi ngang qua vùng dã ngoại hoang vu thì ném đi.
Vừa giải quyết xong, chuẩn bị xuống lầu thì thấy Hà Niên đeo mặt nạ, quần áo không chỉnh tề đi lên. Để lộ ra ánh mắt tràn ngập bất đắc dĩ, vừa sửa sang lại quần áo vừa thấp giọng than thở.
“Hà trưởng lão.”
Trần Hiết dò xét vài lần, nín cười.
Dù sao bị nữ nhân dây dưa, tuy không bị thương nhưng sẽ rất là chật vật.
Hà Niên thấy Trần Hiết nhìn mình thì quát: “Có gì đáng xem!”
...
Yêu giới.
Bóng đêm lặng lẽ buông xuống.
Yêu tộc rối loạn, Hoài Không cũng nhìn thấy, nhưng hắn không làm gì cả.