Còn chuyện ở Yêu giới thì bây giờ đã dần dần kết thúc. Hàng loạt Yêu tộc đi vào, chỉ dùng một ngày thì đã dồn Bách Tông Liên Minh đến nơi hẻo lánh. Như vậy thì tiếp theo Bách Tông Liên Minh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là lăn ra khỏi Yêu giới hoặc là phái nhiều người vào nữa.
Hoài Không hy vọng bọn họ sẽ chọn cái trước.
Bởi vì hắn cảm thấy lúc này không phải là thời cơ tốt nhất để Yêu tộc phát động đại chiến với Bách Tông Liên Minh.
Thù hận thì cần phải ghi khắc.
Nhưng không thể lỗ mãng báo thù.
“Truyền thừa của Yêu tộc, nó ở đâu...” Đứng ở giữa phế tích của Yêu Tổ Nhai, Hoài Không nhìn khắp bốn phía, tìm kiếm bất cứ thứ gì khác thường.
Nhưng mà xung quanh chỉ có phế tích.
Trừ cái đó ra thì không còn thứ gì khác.
Nhưng mà hắn tin Ôn Bình sẽ không gạt hắn, cho nên hắn tiếp tục chờ.
Đột ngột, mây đen che kín bầu trời.
Đại địa rời vào tăm tối, không có một tia sáng.
Sau đó, từng tiếng vọng vô cùng quái dị quanh quẩn ở trên bầu trời, giống như từ trên trời vọng xuống.
Nó trang nghiêm.
Nó thần bí.
Nó khiến cho Hoài Không tự nhiên sinh lòng tôn kính.
Hoài Không lập tức ngơ ngẩn, sau đó không tự chủ được mà chậm rãi quỳ xuống đất, sau đó nhắm mắt lại, thành kính dập đầu.
Giờ phút này, Hoài Không chỉ cảm thấy tất cả đều hóa thành hư không.
Tiếng vọng kỳ diệu xung quanh khiến cho hắn như rơi vào trong một thế giới kỳ diệu khác.
Kèm theo đó là một hình ảnh lướt qua trước mắt.
Đó là một nữ nhân tuyệt mỹ, mình người đuôi rắn, giống như là Yêu tộc. Nhưng khí tức tỏa ra lại cực kỳ thần thánh.
Nàng đứng trong một thế giới yên tĩnh, sau đó dùng bùn nắn thứ gì đó.
Còn nàng bóp cái gì thì Hoài Không không thấy rõ.
Một lúc lâu sau, nàng ngừng lại, ném thứ đã được nắn xong trên tay ra ngoài.
Lúc này Hoài Không thấy rõ ràng.
Đó là một cái tượng đất.
Mà trong nháy mắt khi tượng đất rơi xuống đất thì nó từ từ lớn lên, hóa thành người thật.
Chỉ chốc lát sau, nàng lại ném ra một cái.
Lần này, nó hóa thành cự hổ.
...
Nhìn thấy cảnh này, Hoài Không kinh ngạc.
Nữ nhân trước mắt đang sáng tạo sinh linh.
Người, mãnh thú, còn có rất rất nhiều sinh linh đều được nàng dùng bùn nặn ra.
Khi hình ảnh chậm rãi tan biến thì Hoài Không ngẩng đầu lên. Nhưng trong khoảnh khắc khi hắn ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn hết hồn, tim đập loạn xà ngầu.
Nữ nhân sáng tạo sinh linh đó đang đứng ở trước mặt hắn!
Nàng đang dùng đôi mắt trong sáng mà thần bí quan sát hắn.
Oanh!
Trong chốc lát, toàn thân Hoài Không chấn động, rơi vào trong một mảnh hỗn độn, toàn bộ hình ảnh trước mắt đều biến mất hết.
Hắn đã đứng trên một mặt hồ sáng như gương.
Cái hồ này lớn vô biên vô hạn.
Cho dù đi như thế nào thì cũng không thấy bờ.
...
Trong khách sạn.
Ôn Bình thông qua hình ảnh mà hệ thống cung cấp, nhìn Hoài Không quỳ gối trước tượng Nữ Oa, sau đó hỏi: “Hoài Không nhận được cái gì?”
“Truyền thừa.”
Đối với câu trả lời này của hệ thống, Ôn Bình chỉ muốn nói ‘nói vậy thì ngươi đừng có nói’.
Ôn Bình hỏi tiếp: “Ta biết là truyền thừa, nhưng ít nhất thì truyền thừa cũng nên có một cái tên chứ?”
“Trước mắt thì đang truyền thừa lực lượng của thần thú, thăng hoa năng lực thôn phệ của Thao Thiết thành thành thần thông vĩ đại hơn. Tương lai Hoài Không không cần dựa vào thời gian tích tụ tu vi, tu luyện yêu đan, hắn chỉ cần ăn là được rồi. Ăn bất cứ thứ gì thì hắn cũng có thể tăng cường thực lực! Đây là truyền thừa mà Yêu Tiên cho Yêu Hoàng cùng với phúc lợi dành cho yêu đầu tiên quỳ lạy.”
Ôn Bình nói: “Ăn là được rồi, như vậy không phải là hắn chỉ cần vài phút là đã vượt qua ta? Sao ta cảm thấy ta bận rộn nửa ngày kết quả người kiếm lợi lớn nhất không phải là ta mà là hắn?”
“Thần thông mạnh bao nhiêu thì tăng cao thực lực sẽ khó khăn bấy nhiêu, cho nên như vậy cũng công bằng. Nếu hắn vượt qua kí chủ thật, vậy thì cũng là chuyện tốt với kí chủ. Chỉ cần danh vọng của kí chủ thăng lên đến cấp năm, sự mạnh mẽ của hắn sẽ gián tiếp biến thành chất dĩnh dưỡng cho kí chủ, khiến cho kí chủ càng mạnh mẽ hơn.”
“Tuy nói như thế nhưng ta cảm thấy năng lực ăn là mạnh lên này hơi biến thái. Rất dễ khiến cho hệ thống sức mạnh này tan vỡ.”
Trường Mạch Công của hắn, chỉ cần thôn phệ đủ mộc khí thì có thể mạnh mẽ lên.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì năng lực biến thái như vậy vẫn không bằng được thần thông mà Hoài Không lấy được.
Bởi vì muốn có hàng loạt mộc khí thì phải có hàng loạt cây cối có thể cung cấp mộc khí, cho nên hắn phải cố gắng trồng cây.
Nhưng mà Hoài Không không cần.
Nhìn thấy cái gì thì ăn cái đó là được.
Hắn đã có được một cái dạ dày có thể chuyển hóa bất cứ thứ gì thành lực lượng!
Về lâu về dài, chẳng phải là hắn sẽ vô địch thế gian này?
Lúc này, hệ thống giải thích: “Kí chủ yên tâm, tất cả mọi thứ mà hệ thống cung cấp đã được điều chỉnh thành phù hợp với thế giới này trăm phần trăm. Bất kỳ thứ gì đều có hạn mức cao nhất của nó, đồng thời sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng trái chiều nào. Hơn nữa người tu hành mạch môn ở thế giới này mạnh mẽ hơn những gì mà kí chủ nhìn thấy nhiều.”
“Thật sao...” Ôn Bình chậm rãi yên lặng, đưa mắt nhìn Hoài Không.
Đúng vào lúc này, Ôn Bình chỉ vào tượng Nữ Oa trong hình.
Biểu cảm kinh ngạc đã lâu không xuất hiện hiện ra trên mặt Ôn Bình.
Bởi vì tựng Nữ Oa cử động.
Nàng cúi người xuống, muốn hôn môi Hoài Không.
“Đang làm gì đó?”
“Kiến trúc của ta coi trọng Hoài Không?”
Người và yêu yêu nhau.
Người và quỷ yêu nhau.
Người và tay yêu nhau.
Người và búp bê yêu nhau.
Mấy kiểu yêu đương này Ôn Bình đều gặp rồi.
Nhưng mà yêu đương với kiến trúc, tình yêu động lòng người này có chút đột ngột, trong lúc nhất thời chuyện này khiến hắn khó mà chấp nhận được.
Nếu bọn họ ở bên nhau, vậy sau này, kiến trúc này của Hoài Không hay là của hắn?
Hệ thống vội giải thích: “Đây là ‘Nữ Oa Ưu Ái’. Mỗi một thành viên trong Yêu tộc đến cầu truyền thừa thì đều có một phần vạn cơ hội nhận được, yêu được ưu ái sẽ tăng tu vi kéo dài trong một thời gian ngắn. Nhưng mà cụ thể tăng lên bao nhiêu thì không xác định được, chỉ có thể dựa vào vận may của người được ưu ái.”