“Tiền bối tha mạng!”
“Tiền bối tha mạng!”
Trưởng lão Hạ gia hoảng hốt chạy trốn, vừa chạy vừa xin tha.
Vượt đường phố, qua hẻm nhỏ, khiến cho người đi đường nhìn thấy mà cực kỳ kinh ngạc.
Trấn Nhạc Thượng Cảnh bị đuổi theo, sau đó hô to tha mạng?
Cái thế giới này bị gì vậy?
Không phải Trấn Nhạc Thượng Cảnh đã đứng trên đỉnh của Hồ Thiên Địa rồi sao?
Sau đó mọi người chỉ thấy một người như bóng đen, từ trên không lao xuống, quơ cự chùy đập xuống đỉnh đầu của trưởng lão Hạ Kim.
Mặc dù trưởng lão của Hạ gia thả ra mạch thuật phòng ngự Huyền cấp nhưng lại không đỡ được cự chùy mà Hà Niên chỉ dùng mạch thuật Hoàng cấp gia trì.
Oanh!
Sau khi nện trưởng lão thứ hai trong số đám còn sót lại của Hạ gia thành một đống bầy nhầy, lún xuống đất, Hà Niên nhảy lên một cái, vọt lên mái hiên, khóa chặt một tên trưởng lão Hạ gia khác.
Ngay lúc đó, Hạ Hầu chạy như điên, đồng thời không dám quay đầu lại nhìn.
Hắn nghe tiếng vang sau lưng
Không ngoài dự liệu, Hạ Hầu cảm thấy người một nhà đang bị giết.
Lúc này, Hạ Hầu đã không để ý tới rốt cuộc người đuổi giết hắn là ai, nguyên nhân là gì.
Hắn chỉ muốn chạy tới tổng đà của Bách Tông Liên Minh!
Chỗ đó là hi vọng sinh tồn duy nhất.
Đương nhiên, hắn còn có thể bóp nát lệnh bài trong tay, triệu hoán các đại Ngân cấp chủ sự đến đây.
Nhưng hắn không muốn phí phạm nó như vậy.
Không có lệnh bài, hắn cũng không còn cơ hội trở mình nữa.
Liên tục chạy như điên suốt một khác đồng hồ, Hạ Hầu mới dám quay ra sau nhìn một chút, thấy trong đêm tối sau lưng không có một ai thì lập tức thở dài một hơi: “Không có đuổi theo?”
Hạ Hầu không để ý tới ánh mắt khác thường của người xung quanh, vừa quát to kêu bọn họ cút đi vừa vọt tới hướng tổng đà của Bách Tông Liên Minh.
Trên đường phố ánh đèn mập mờ, mọi người đều cảm thấy đây là một người điên.
Nhưng có người của thế lực tứ tinh nhìn hấy Hạ Hầu, lập tức nhận ra được: “Hắn không phải kẻ điên, hắn là gia chủ Hạ Hầu của Hạ gia!”
“Sao hắn lại kinh hoảng như thế?”
“Chạy không muốn sống!”
Trong lúc mọi người đang có mặt ở đây còn đang khó hiểu thì thấy mái hiên bên cạnh, một bóng người xẹt qua, nhanh đến hoàn toàn không thấy rõ.
Chỉ khi hắn chậm rãi giảm tốc độ thì mọi người mới thấy rõ dáng vẻ của hắn.
Nhưng mà thứ đầu tiên bọn họ nhìn là ba cái mạch môn sau lưng hắn.
“Đêm nay, ngươi chạy không thoát!”
Theo giọng Hà Niên vang lên, mọi người cũng nhận ra được, có người đang truy sát Hà Niên!
Trong lúc nhất thời đám người như ong vỡ tổ.
Cường giả như gia chủ Hạ gia bị truy sát, chuyện lạ mới thấy.
Lúc này, Hạ Hầu nhìn Hà Niên càng ngày càng gần, cả giận nói: “Ngươi đừng có ép ta!”
Hạ Hầu bóp nát lệnh bài trong tay, sau đó mạch môn chấn động, hóa thành một con man ngưu to lớn chạy như điên trong phố lớn ngõ nhỏ.
Phòng ốc, đường đi, chỉ cần là những nơi Hạ Hầu đi qua thì bất cứ thứ gì cũng bị đụng nhão nhoẹt.
“Tu dưỡng hai ngày, hẳn là có thể phóng ra bí thuật một lần.” Hà Niên thấy Hạ Hầu chạy không nghỉ thì cũng không muốn đuổi tiếp nữa.
Ầm!
Một giây sau, mạch môn cùng chấn động.
Giống như mấy ngày trước đây, mạch khí mênh mông bắt đầu hội tụ lại, trong chốc lát, tất cả mọi thứ trong phạm vi ngàn mét xung quanh đều bị nó bao phủ.
Đồng thời tất cả đều ngừng lại.
Hạ Hầu hóa thành man ngưu chạy lung tung cũng không ngoại lệ.
Thử hỏi, dưới mạch thuật này, hành động của Long Dã cũng trở nên chậm hơn ốc sên, Hạ Hầu chỉ là Trấn Nhạc Thượng Cảnh, hơn nữa cũng không phải là vô địch cùng cảnh thì làm sao mà chống lại được?
Hà Niên giam cầm Hạ Hầu, nhưng Hà Niên không có đánh ra ba chùy đó.
Mà chỉ đi tới trước mặt Hạ Hầu, một chùy đánh vỡ man ngưu, xóa bỏ phòng ngự mạnh mẽ mà Hạ Hầu muốn dựa vào nó để sinh tồn.
“Tiền bối tha mạng!” Hạ Hầu vội xin tha.
Lúc này, ngoại trừ cầu xin tha thứ ra thì hắn không nghĩ ra được cách nào khác nữa.
Nhưng mà sao Hà Niên lại bỏ qua cho hắn được?
Cự chùy nâng lên, sau đó đập mạnh xuống.
Ầm!
Theo tiếng đó, Hạ Hầu bị đánh bay vào một lầu cao cách đây vài trăm mét, đập sụp lầu cao đó.
Tiếp theo, Hà Niên cũng không tiếp tục truy kích nữa mà là cất cự chùy vào, đổi một cây dao găm sắc bén đi tới chỗ lầu cao sụp đổ đó...
Ánh sáng bạc dần nở rộ nơi chân trời, cho đến khi trời sáng hẳn.
Hạo Hãn Thành chậm rãi thức tỉnh, người trên đường phố tăng gấp bội, tiểu thương dọn quầy ra rao hàng cũng càng ngày càng nhiều.
Giờ phút này, trong một con đường rất bình thường trong Hạo Hãn Thành, người từ bốn phương tám hướng đang hội tụ tới, chỉ trong một thời gian ngắn, người tới đó càng ngày càng nhiều. Chuyện này rất hiếm thấy trong Hạo Hãn Thành, bởi vì bây giờ con đường đó đã là một vùng phế tích, không còn là phồn hoa như trước.
Mọi người hội tụ lại con đường này, nhìn phòng ốc bị hủy bốn phía, lại nhìn hộ vệ của Bách Tông Liên Minh đang khiêng thi thể từ bên trong phế tích ra.
Có người hoảng sợ nói: “Đó không phải là người của Hạ gia sao?”
“Người đó là Hạ Đồ của Hạ gia, thực lực Trấn Nhạc Trung Cảnh. Sao lại bị giết trong thành này?”
“Không phải lời đồn là thật đó chứ? Rạng sáng nay có cường giả truy sát Hạ gia, tầng lớp cấp cao của Hạ gia bị tàn sát gần như không còn.”
Người tới xem bàn tán ầm ĩ.
Không ai ngờ được một thế lực tứ tinh cự đầu lại gặp nạn như thế.
Rõ ràng cho dù thế lực tứ tinh cự đầu ở đâu thì cũng đều là tồn tại cao cao tại thượng, không ai dám trêu chọc, cũng hiếm có ai dám ngỗ nghịch bọn họ.
Đột nhiên, một tiếng kinh hô bùng nổ trong đám người.
“Đến rồi!”
“Ba đại Kim cấp chủ sự đến rồi!”
“Người của Hạ gia chết trong thành lại khiến cho Kim cấp chủ sự đến.”
Mọi người nhìn lên Đại Yêu Dực tộc trên không, ba người đứng trên lưng nó không phải là ba đại Kim cấp chủ sự của Bách Tông Liên Minh sao?
Ôn Tôn, Tác Đồng Phương và Cung Tào.
Tiếng kinh hô còn chưa dứt thì lại tiếp tục vang lên như sóng thủy triều.