“Còn nữa! Còn nữa!”
“Đó là Kim cấp chủ sự.”
“Một người... hai người...”
“Tổng cộng sáu vị. Ngoại trừ Tư Đồ Tu Năng bị Bất Hủ Tông giết chết thì toàn bộ Ngân cấp chủ sự đều đến.”
Mấy người đang quan sát cảm thán một tiếng, bọn họ phải cảm ơn người hành hung tối hôm qua, nhờ có hắn nên mình mới có cơ hội gặp được mấy vị đại nhân vật này.
...
Trước thi thể không đầu của Hạ Hầu, Liêm Kim nhíu chặt mày đứng đó.
Hắn hoàn toàn không nghĩ ra được, lệnh bài mới đưa ra được một lát thì đã bị bóp nát.
Hắn lại càng không nghĩ ra được, lệnh bài vừa vỡ không bao lâu thì Hạ Hầu đã chết.
Quá trình này quá nhanh, nhanh đến mức Liêm Kim luống cuống chân tay.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Lại có người hành hung trong lúc diễn ra Bách Niên Thịnh Hội?”
Ba đại Kim cấp chủ sự chậm rãi đi tới, đứng trước thi thể của Hạ Hầu, cảm giác quét từ trên xuống dưới, tra xét thương thế trên người Hạ Hầu.
Ôn Tôn nhìn Liêm Kim, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Ta cũng không biết...” Liêm Kim bất đắc dĩ trả lời.
Ôn Tôn tức giận, nói: “Ngươi bóp nát lệnh bài nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra?”
“Ta vội vàng lo chuyện trong Yêu giới, hơn một canh giờ trước ta mới giao lệnh bài cho tên đệ tử Hạ Hầu này, để cho hắn giám sát thay ta. Nhưng mà chưa được bao lâu thì lệnh bài nát, khi chạy tới hiện trường thì đã là như thế này.” Thật ra thì Liêm Kim không quan tâm Hạ Hầu chết hay là sống sót, hắn chỉ tò mò không biết rốt cuộc là ai giết Hạ Hầu.
Vì lệnh bài?
Nhưng nếu không được hắn thừa nhận thì lệnh bài này không có chút tác dụng nào, không điều động được bất cứ người nào.
Trả thù?
Hạ gia đắc tội cường giả khủng bố như thế từ khi nào?
Ôn Tôn nỉ non: “Hơn một canh giờ mà giết chết một tên cường giả Trấn Nhạc Thượng Cảnh, xem ra thực lực của người hành hung cũng không đơn giản.”
Liêm Kim gật đầu: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Đúng vào lúc này, hộ vệ trưởng của Bách Tông Liên Minh vội vàng chạy tới.
Đầu tiên là dùng mạch khí tạo thành một đạo bình chướng cách âm, sau đó nói: “Đại nhân, ta đã tra được một chút manh mối, theo người chứng kiến nói lại thì người truy sát Hạ gia là một tên cường giả nửa bước Địa Vô Cấm che mặt. Bị hắn truy kích, liên tục giết hơn mười người trong tầng lớp cấp cao của Hạ gia, không buông tha cho bất cứ người nào. Trước mắt vẫn chưa tra ra được chút manh mối nào về thân phận của người hành hung, chỉ biết vũ khí mà hắn sử dụng là một cây cự chùy, có lẽ đây là một điểm đột phá.”
“Nửa bước Địa Vô Cấm...”
Rất nhiều Ngân cấp chủ sự rơi vào trầm tư.
Thật sao.
Lại là cường giả bực này.
Vậy thì còn làm cái gì nữa, hoàn toàn không cần tra.
Bởi vì cho dù có tra được là ai thì đã sao?
Cho dù biết đáp án thì bọn họ dám đến hỏi tội sao?
Đáp án chắc chắn là không dám.
Khi bọn họ yên lặng thì Ôn Tôn quay qua nhìn Bác Liên bên cạnh.
Bác Liên là người cầm quyền tổ chức tình báo.
Nếu muốn nói người có thể biết được chuyện bây giờ là ai thì chắc chắn chỉ có Bác Liên.
“Bác Liên.”
Bác Liên lấy lại tinh thần, cười một tiếng đắng chát, nói: “Ta...”
“Ta hỏi ngươi, bình thường ngươi làm cái gì?” Trong lòng Ôn Tôn xuất hiện ý định đổi Bác Liên.
Trước đó vài ngày, không tra ra được bất kỳ thứ gì về Yêu Vương thần bí, còn chuyện tập kích cửa vào Yêu giới cũng không có tra được cái gì, bây giờ trên đường, người của Hạ gia bị tàn sát không còn, hỏi Bác Liên thì hắn cái gì cũng không biết.
Giao tổ chức tình báo lại cho người này thì nó lại biến thành gân gà!
Bác Liên vội giải thích: “Đại nhân, gần đây thuộc hạ có một tên bộ hạ trọng yếu phản bội. Hắn nắm giữ gần như hơn phân nửa tình báo và bí mật của Bách Tông Liên Minh, cho nên ti chức vẫn luôn điều tra tung tích của hắn, trọng tâm đều đặt ở chuyện diệt trừ phản đồ, cũng không phân tâm giám sát Hạo Hãn Thành.”
Ôn Tôn cả giận nói: “Nói cách khác, đối với chuyện này, ngươi hoàn toàn không biết gì cả?”
“Ti chức có tội!”
Bác Liên biết, hôm nay mình không tránh khỏi bị khiển trách, vậy thì dứt khoát không giải thích nữa.
Nếu còn giải thích nữa thì hắn sợ dưới cơn nóng giận, Ôn Tôn sẽ cách chức mình.
Tiếp tục răn dạy Bác Liên một chập, Ôn Tôn không có trách Bác Liên nữa, hỏi: “Vận dụng tất cả mọi người đi tra cho ta, ta muốn biết rốt cuộc người truy sát Hạ gia là ai. Lão phu muốn đích thân hỏi một chút, tại sao hắn muốn tru diệt tất cả tầng lớp cấp cao của Hạ gia, nghĩ Bách Tông Liên Minh chúng ta không ai sao?”
“Vâng!” Bác Liên vội vàng gật đầu, quay người rời khỏi đây, không dám ở lại thêm chút nào.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, người đến vây xem càng ngày càng nhiều.
Bởi vì có bình chướng cách âm nên cuộc nói chuyện của mấy người Ôn Tôn không có bị người vây xem nghe được một chữ nào.
Nhưng mà như vậy cũng tạo không gian cho vô số người tưởng tượng, khi nhìn thấy Ôn Tôn khiển trách Bác Liên thì rất nhiều người lập tức suy đoán Bách Tông Liên Minh cũng không biết người giết người của Hạ gia là ai.
Nếu như biết thì tại sao lại khiển trách Bác Liên chủ sự, người khống chế tổ chức tình báo?
“Theo ta thấy, người giết chết người của Hạ gia ít nhất cũng là cấp Ngân cấp chủ sự.”
“Khó mà nói. Cho dù cấp Ngân cấp chủ sự thì cũng không thể nào giết hơn mười tên Trấn Nhạc Cảnh trong thời gian ngắn như vậy chứ?”
“Chẳng lẽ là cường giả cấp Kim cấp chủ sự?”
“Có lẽ vậy!”
“Tất nhiên là vậy rồi, nếu không thì sao người của Hạ gia lại chạy.”
...
Người của Tiềm Long Tông cũng có mặt ở đó.
Khi thi đấu đồ yêu kết thúc, chuyện khiến bọn họ rất vui là Tiềm Long Tông lấy được thành tích tốt, còn có đám thiên tài Hạ Kim đều chết sạch.
“Những thiên tài của Hạ gia đó chủ động đi trêu chọc Bất Hủ Tông, kết quả tất cả đều bị giết. Hả cơn giận lắm!”
“Nếu tiểu nha đầu Bách Niệm Hương này tu hành trong Bất Hủ Tông thêm mấy năm thì sợ là cũng sẽ trở thành yêu nghiệt như mấy người Tần Mịch, Lâm Khả Vô.”