“Chắc chắn là vậy, ngươi không có nghe Bách Niệm Hương nói sao, bọn họ cũng mới vào Bất Hủ Tông không đến một năm.”
“Đúng rồi, ngươi nói chúng ta, hôm nay chúng ta có nên chạy tới trước mặt Hạ gia tản bộ một vòng, xem vẻ mặt của bọn họ như thế nào?”
“Cũng được, lão Lưu, ta cũng đi.”
Mọi người nhất thời cười lên ha hả.
Bách Niệm Hàn Sơn là tông chủ, tuy phải nên bảo trì lãnh ngạo và phong độ nên có, nhưng mà lúc này hắn cũng không nhịn được mà bật cười.
Sau khi cười xong, Bách Niệm Hàn Sơn nói: “Cứ như vậy đi, chúng ta ráng khiên chừng vài chục năm nữa, lúc đó Hạ gia không có ai kế tục.”
“Đúng vậy, chỉ cần chống được mấy chục năm này.”
“Mấy chục năm sau, chắc chắn Hạ gia sẽ xuống dốc. Khi đó chúng ta có Bách Niệm Hương, chúng ta đều đi, tất cả địa bàn của Hạ gia đều trở thành vật trong tay nha đầu Niệm Hương.”
Mọi người nhất thời tràn đầy lòng tin.
Thế hệ bọn họ kiên trì, cuối cùng cũng có chút hiệu quả.
Mặc dù bọn họ không thể hưởng thụ kết quả đó, nhưng mấy chục năm sau, các hài tử của bọn họ lại có thể hưởng thụ.
Như vậy cũng đáng giá!
Đúng vào lúc này, một tiểu tử đi chân trần bỗng nhiên xông vào trong khách sạn, không đợi ông chủ khách sạn đi lên xua đuổi thì đã nghe hắn hô to một câu.
“Xảy ra chuyện lớn! Hạ Hầu của Hạ gia, tính luôn tất cả tầng lớp cấp cao của Hạ gia đều bị một cường giả bí ẩn giết chết!”
Hô xong, tiểu tử đi chân trần chạy ra ngoài.
Hắn cũng sợ ông chủ khách sạn bắt được hắn, sau đó đánh một trận.
Sau khi tiểu tử đi chân trần chạy đi, nụ cười mọi người của Tiềm Long Tông đang đứng trước cửa sổ của nhã gian duy nhất trên lầu hai bỗng nhiên cứng lại.
Bộ Lĩnh cố nặn ra một nụ cười, nói: “Tiểu tử này nói càn chứ?”
Không đợi hắn nói xong thì mọi người đều nghe được tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ.
Đại khái là nói chuyện người của Hạ gia chết hết.
“Không thể nào!”
“Đều bị giết!”
Mọi người của Tiềm Long vội lao xuống, bắt lấy một người hỏi thăm.
Đương nhiên, câu trả lời giống như trong lòng bọn họ nghĩ.
...
Trong khách sạn.
Ôn Bình mở cửa sổ, duỗi người một cái, hít một hơi thật sâu.
“Về nhà!”
Sau đó quay người rời khỏi phòng.
Đi trên hành lang, trong khách sạn, người của Bất Hủ Tông lục tục dọn đồ đã xếp xong từ trong phòng ra, vừa nói vừa cười.
Đối với bọn họ thì mặc dù thế giới bên ngoài có đẹp như thế nào thì cũng không bằng Bất Hủ Tông.
Bất Hủ Tông có kịch truyền hình xem, còn có phim xem, còn có thể đại chiến với ma phong trong Tu Luyện Thành, những thứ này Hạo Hãn Thành không có.
Trong Hạo Hãn Thành, phương thức giải trí duy nhất chính là hát hí khúc và kể chuyện, nghe mấy người đó kể về những chuyện mạo hiểm của cường giả Trấn Nhạc.
“Niệm Hương tới rồi sao?”
Hô Lan vội vàng đáp: “Đêm qua sư phụ ở lại Tiềm Long Tông, lát nữa sẽ dẫn nàng tới.”
“Vậy thì xuống dặn khách sạn làm chút thức ăn mà chúng ta chưa từng ăn, chúng ta vừa ăn vừa chờ.” Ôn Bình dứt lời, đưa mắt nhìn xuống dưới lầu một cái, nhìn phụ tử Trần Hiết vì hắn xuất mà ngừng vui đùa ầm ĩ, trong đầu lập tức phác hoạ ra một bộ kế hoạch phát triển. Xét thấy năng lực tình báo mạnh mẽ của Trần Hiết đêm qua, hắn xem tàng giới của Vi Sinh Thương Lam xong thì lật danh sách kiến trúc ra, trong danh sách kiến trúc có một kiến trúc phát triển nhân viên tình báo, vừa khéo rất thích hợp cho hắn quản lý.
Có thêm Truyền Âm Thạch, khi đưa tin thì hoàn toàn không sợ bị kẻ địch chặn lại, Ôn Bình tin tưởng, không được bao lâu thì Bất Hủ Tông có thể có được một tổ chức tình báo mạnh mẽ.
Đến lúc đó sẽ là lúc hắn thẩm thấu ra ngoài Hồ Thiên Địa!
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, hắn vẫn luôn xem trọng đạo lý này.
Lúc này, Hà Niên bỗng nhiên đi từ ngoài vào, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Hà trưởng lão, ngài đi đâu về vậy?”
Hô Lan đón hắn.
Hà Niên lạnh nhạt đáp: “Đi ra giết mấy tên hề.”
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Bình chỗ hành lang trên lầu, chậm rãi lấy một cái đầu người từ trong tàng giới ra, ném xuống đất.
Đó là một cái đầu người máu me đầm đìa, có thể lờ mờ nhìn ra diện mạo của nó.
Bên cạnh, Trần Hiết vội che mắt nhi tử lại, nhìn xem đầu Hạ Hầu, trong lòng hơi kinh hoảng.
Hai canh giờ trước, Hà Niên hỏi mình địa chỉ của Hạ gia, sau hai canh giờ thì cầm đầu của Hạ Hầu về.
Thực lực của Hà trưởng cũng không đơn giản!
Hà Niên ném đầu người ra, quỳ một chân xuống đất, nói: “Tông chủ, mười bốn Trấn Nhạc Cảnh của Hạ gia, thuộc hạ không để lại một người nào!”
Vừa dứt lời, người trong khách sạn dồn dập hít một hơi khí lạnh.
Nhìn Hà Niên, có kinh nghi, có sợ hãi.
Mười bốn Trấn Nhạc Cảnh, nói giết thì giết.
Quá tàn nhẫn!
“Bổn tông chủ có kêu ngươi đi giết người của Hạ gia sao?”
Ôn Bình xác định mình không có ra lệnh này.
Thật ra thì đối với Hạ gia, Ôn Bình không hề để tâm, để mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm.
Thế lực và người ghen ghét, thù hận, muốn diệt Bất Hủ Tông đếm mãi không hết, sao hắn có thể thanh toán tất cả bọn họ được?
Hà Niên lại không cho là như vậy: “Nếu người của Hạ gia sinh lòng muốn đối kháng tông ta, thuộc hạ phải mạt sát bọn họ. Mặc dù Độc Lạc sức yêu nhưng nó là Lang Vương, có năng lực triệu tập đàn sói, chắc chắn sẽ gây ra phiền phức cho tông chủ và Bất Hủ Tông, thuộc hạ không muốn thấy phiền phức này.”
Ôn Bình nhìn Hà Niên, phát hiện mình bỗng nhiên có chút ưa thích hắn.
Cho tới bây giờ, Hà Niên chưa từng nói hắn cần gì.
Cũng không có nói tới nhu cầu khôi phục thương thế.
Không nói tới thương thế của mình nặng cỡ nào.
Ngược lại chỉ suy tính cho tông môn.
Không ngờ được, ngày đó tiện tay thu một nửa bước Địa Vô Cấm, là một người không tệ.
Xem như nhặt được bảo bối.
Thật ra thì khi thu Hà Niên, tâm tính của Ôn Bình rất khác khi Trần Hiết hoặc là Tử Nhiên. Thu Hà Niên, đơn thuần chỉ là cảm thấy thực lực của hắn không tệ, có thể dùng để lớn mạnh tông môn, cho mình sử dụng. Thu mấy người Tử Nhiên thì vì phát triển tông môn lâu dài, bọn họ chính là tương lai của Bất Hủ Tông.