Trong lúc nhất thời, mấy chục vạn yêu vật đều hoảng hốt.
Chuyện này không giống như khi đối mặt với Giang Tiên.
Giang Tiên chỉ là Yêu Vương, ít người không đánh lại nhiều người, nhưng mà Lê Quan thì không giống, có huyết mạch Yêu Hoàng, bọn chúng bị huyết mạch của Lê Quan áp chế, nhiều nhất chỉ phát huy ra được sáu bảy thành lực lượng. Thực lực của bọn chúng và Lê Quan chênh lệch một trời một vực, lại thêm huyết mạch áp chế, đi thì chẳng khác nào chịu chết.
Theo sau đó, Giang Tiên cũng phản công.
Trong rừng, Tướng Linh theo sát phía sau.
Chỉ là vạn yêu thì đã dọa cho mấy chục vạn yêu vật chạy trối chết.
Lê Quan vừa xé Yêu Vương, vừa giận rống rùm trời: “Kẻ ngoại lai, không dám hiện thân sao?”
Một tiếng rống giận qua đi, không ai đáp lại.
Lê Quan cũng không có cảm nhận được khí tức của bất kỳ kẻ ngoại lai nào.
Nhưng mà Lê Quan tin, chắc chắn bọn họ đang ở gần đây: “Hắc Báo đã chết trong tay Yêu tộc trong Hồ Thiên Địa, tiếp theo tới lượt ngươi!”
Nói xong, Lê Quan xé Thanh Ngưu ra làm hai, máu tươi nhuộm đỏ tại chỗ.
Tỏ vẻ khiêu khích!
“Không ra?”
“Vậy thì bổn vương sẽ giết sạch bọn chúng.”
Đối với những yêu vật đã phản bội sự thống trị của tộc Yêu Hoàng, Lê Quan không có một chút xíu thương hại nào.
Bọn hắn đi ra tiền tuyến, chống lại Bách Tông Liên Minh, dùng sinh mạng ngăn cản thế công của bọn họ, đám yêu vật an nhàn ở trong Hồ Yêu Hoàng này còn muốn tạo phản.
Nếu không thích được bảo hộ thì đi chết hết đi.
“Mở to hai mắt ra nhìn một chút, Đại Yêu mà các ngươi đi theo, hắn có giúp các ngươi hay chưa?”
Chín cái đầu của Lê Quan như quần ma loạn vũ công kích tới bốn phía, chín cái đầu đồng thời phun lửa, lửa nóng hừng hực tản ra xung quanh như gợn sóng. Vô số yêu vật bị ngọn lửa bao phủ, sau đó chỉ có thể giãy dụa ở trong hỏa diễm, chạy loạn bốn phía, cuối cùng bị liệt diễm đoạt mất sinh mệnh.
Hai yêu Giang Tiên, Tướng Linh cũng càng giết càng hung, vốn là lãnh tụ tam tộc, thực lực không thể địch nổi, gần bằng với tộc Yêu Hoàng, đối phó đám người ô hợp này thì quá dễ dàng.
Nhìn thế cục này thì phản quân tất bại.
Có lẽ không phải tất cả đều bị giết nhưng có thể chỉ còn có một nửa là sống sót chạy khỏi đây.
...
Trên phi thuyền.
Ôn Bình ở trong khoang thuyền, nhìn thấy cảnh này thì biểu cảm trên mặt cũng không có thay đổi gì, ko vui, cũng không lo.
“Nếu như Lê Quan có thể tại sống sót trong trận này thì hẳn là có thể trở thành một viên đại tướng dưới tay Hoài Không. Vốn định giữ lại hắn kiềm chế Thời Phong, phụ tá Hoài Không, nhưng mà kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.” Ôn Bình đưa mắt nhìn vào một cái ao nhỏ sau Giao Long Lĩnh, có hai người đang đứng đó.
Nói đúng hơn thì đó là yêu.
Hai con Yêu Vương mạnh ngang Lê Quan.
Đúng lúc này, Long Nguyệt bỗng nhiên đẩy cửa đi vào: “Ôn Bình, nghe nói phi thuyền này của ngươi còn có Tuyền Qua Pháo? Có thể lấy ra cho ta xem một chút hay không.”
“Không cho.”
Ôn Bình trực tiếp từ chối.
“Thật nhỏ mọn, hoàn toàn không giống tỷ ta.” Long Nguyệt chửi bậy một câu, mất mác đi ra ngoài.
Ôn Bình liếc một cái: “Nữ tử xem thứ đồ đó làm gì?”
...
Sau Giao Long Lĩnh.
“Có vẻ như hoàng tộc trong Hồ Thiên Địa này phấn khởi quá rồi đó.”
“Còn không phát hiện được chúng ta, huyết mạch thấp kém như vậy mà lại được xưng là hoàng tộc, thật thú vị.”
Hai thiếu niên nhìn nhau cười một tiếng, sau đó đi lên trên Giao Long Lĩnh.
Chúng yêu vốn đang chạy trốn nhìn thấy bọn họ thì dồn dập dừng bước.
Tiếng ca hi vọng vang lên bên tai.
Thủ lĩnh của bọn chúng đến rồi!
Lê Quan là hoàng tộc thì đã sao?
Lê Quan cũng phát hiện ra bầy yêu dừng bước, hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng không dừng truy kích.
Nhưng khi cách Giao Long Lĩnh không xa, phát hiện chúng yêu đều dừng lại ở Giao Long Lĩnh thì hắn mới để ý thấy có hai thiếu niên nhân loại đứng trên Giao Long Lĩnh.
Không có yêu khí.
Có vẻ như là người.
“Ngươi là hoàng tộc?” Một thiếu niên cười tà một tiếng, sau đó hóa thân thành yêu vật, là một con cự mãng mắt đó, tỏa ra uy áp mạnh mẽ.
Một thiếu niên khác cũng hiện ra chân thân.
Đó là một con cự ngạc có vảy màu vàng kim nhạt, thân thể cũng không nhỏ hơn Lê Quan, áp lực tỏa ra y như cự mãng mắt đỏ.
Lúc này, Lê Quang đứng tại chỗ, hắn cảm nhận được uy áp của huyết mạch cấp cao hơn.
Một mãng.
Một ngạc.
Huyết mạch lại cao cấp hơn cả Cửu Đầu Xà hắn.
“Nếu giết lão Hắc, vậy thì dùng mạng trả lại đi.” Cự mãng mắt đỏ nhanh chóng bò tới, trong lúc bò tới thì trong mắt bắn ra hai sợi khói mù màu đỏ.
Hai sợi khói mù giống như khói bếp, nhỏ bé không đáng chú ý.
Nhưng khi chậm rãi kéo dài ra thì lại hóa thành hai con rắn nhỏ màu đỏ.
Lưỡi phun một cái, hóa thành hồng quang, hung ác nhào tới chỗ Lê Quan.
Hai đầu của Lê Quan lập tức đón lấy, hắn hoàn toàn không dám khinh thường, cho dù bọn nó rất nhỏ.
Chỉ thấy khi hai con rắn nhỏ màu đỏ đó tới gần thì đột nhiên phát ra tiếng xì xì, đôi mắt huyết hồng tiếp xúc với con mắt trên hai cái đầu của Lê Quan thì đột nhiên tỏa nhiệt. Không đợi Lê Quan kịp phản ứng thì hai cái đầu đó bắt đầu bốc cháy từ con mắt, đồng thời lan tràn xuống dưới với tốc độ vô cùng nhanh.
“A!”
Lê Quan đau nhức kêu lên một tiếng, vội vàng điều khiển hai cái đầu khác cắn đứt hai cái đầu răn sđang cháy đó.
Đầu rắn rơi xuống đất, cùng lúc hỏa diễm cũng bao phủ nó, sau đó chúng nó chậm rãi hóa thành tro tàn.
“Rất quyết đoán!”
Cự mãng mắt đỏ đã tới trước người.
Lê Quan vội vàng dùng bảy cái đầu khác đón lấy, há cái miệng to như chậu máu muốn đớp lấy cự mãng mắt đỏ đang đánh tới.
Nhưng mà còn chưa kịp cắn thì cự mãng mắt đỏ vung đuôi qua, đánh trung một cái đầu rắn, đánh cho cái đầu đó của Lê Quan hôn mê, cả buổi cũng không tỉnh lại.