“Chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Ta kiểm tra rồi, tư chất con ngươi không tệ, bây giờ lại gia nhập vào Bất Hủ Tông, có thể sửa đổi công pháp, hơn nữa còn sửa đổi vô cùng hoàn thiện, hơn nữa còn có thể lấy được dị mạch, có tài nguyên khủng bố như vậy, chắc chắn tương lai của Bình Bình sẽ không kém ta.”
“Nguyệt tỷ quá khen. Nếu Bình Bình có được thực lực như ngươi thì ta và phụ thân hắn nằm mơ cũng cười được.”
Long Nguyệt cảnh giới gì?
Là chân chính đỉnh phong ở Hồ Thiên Địa.
Ngày xưa nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ngày xưa chỉ muốn tương lai con của mình có thể thành tựu Trấn Nhạc Cảnh là nàng thỏa mãn lắm rồi.
Long Nguyệt cười nói: “Ta không có nói bừa, với hoàn cảnh tu luyện ở Bất Hủ Tông, không có tông môn nào ở Triều Thiên Hạp có thể sánh ngang được.”
Nói xong, trong lòng Long Nguyệt lại thấy đắng chát.
Bởi vì nàng nghĩ tới mình.
Nàng lại luân lạc tới mức phải hâm một một đứa bé.
Đúng lúc này, Long Nguyệt đưa tay nắm bắp rang nhưng lại lấy được một cây đũa.
“Thứ gì?”
Long Nguyệt đưa lên nhìn.
Lại là đũa phép.
“Chúc mừng nguyệt tỷ.” Giang Y bên cạnh vui mừng nói.
“Thu hoạch ngoài ý muốn, ha ha.”
Lấy được đũa phép, Long Nguyệt cũng rất vui vẻ.
Bởi vì trong Bất Hủ Tông, thứ này còn chưa tới mức người người đều có.
Bỗng nhiên Giang Y nói: “Mấy ngày nay ta vẫn luôn xem Harry Potter, cũng muốn kiếm một cây đũa phép cho đứa nhỏ nhà ta, chờ hắn luyện Ngự Kiếm Thuật không sai biệt lắm thì cho hắn thử tu luyện ma pháp một chút. Lỡ như hắn có thiên phu tu luyện ma pháp thì tương lai có thể làm ma pháp sư cũng không tệ.”
“Làm ma pháp sư?”
“Ừm.”
“Làm ma pháp sư!”
Long Nguyệt lặp lại một câu, sau đó khóe miệng nở một nụ cười mừng rỡ.
Đúng!
Làm ma pháp sư!
Sao giờ nàng mới nhớ tới?
Nếu không thể tu luyện mạch thuật thì nàng có thể tu luyện ma pháp mà.
Hình như là ma pháp tu luyện tinh thần lực, hoàn toàn không cần đến mạch môn.
Nhưng mà ma pháp có thể đi được bao xa?
“Giang Y, ngươi từ từ xem, ta đi ra ngoài một chuyến!”
Lúc này, Long Nguyệt chạy ra khỏi Quan Ảnh Thất.
Trong khoảnh khắc khi nàng chạy ra khỏi Quan Ảnh Thất thì một luồng năng lượng mạnh mẽ đập vào mặt.
Như đứng trong gió lốc.
Sau đó là lạnh lẽo vô biên kéo tới.
Nàng biết, trong Bất Hủ Tông này bốn mùa như mùa xuân, cho dù Thương Ngô Thành mưa, lạnh lẽo thì ở Bất Hủ Tông cũng ấm áp như ngày xuân.
Quan trọng nhất là nàng đã là nửa bước Địa Vô Cấm.
Sao lại cảm nhận được lạnh lẽo?
“Sao lại lạnh như vậy?”
Long Nguyệt đưa mắt nhìn bốn phía.
Không chỉ một mình Long Nguyệt thấy khó hiểu, các đệ tử của Bất Hủ Tông cũng khó hiểu: “Sao đột nhiên lại lạnh như vậy?”
Long Nguyệt đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt của nàng hơi ngừng ở một hướng.
Một đám sơn phong ở sau núi lại trở nên trắng xóa như tuyết.
Gần mười ngọn núi, phạm vi rộng chừng mấy ngàn mét lại bị đóng bằng hoàn toàn!
Là người làm hay là trời làm?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Long Nguyệt vội vàng chạy tới chỗ mỏm núi bị đóng băng.
Những người chưa tu luyện trong Bất Hủ Tông cũng cảm nhận được vẻ lạnh lẽo thấu xương này, dồn dập đi theo sau Long Nguyệt tới mỏm núi bị đóng băng.
“Trong nháy mắt đóng băng nhiều mỏm núi như vậy, rốt cuộc là ai xông vào Bất Hủ Tông!”
“Băng... có người nắm giữ được lực lượng của băng tuyết sao?”
Hà Niên mới từ chủ điện đi ra, vừa chạy theo vừa tự hỏi.
Khi mọi người tụ lại ở ria khu vực bị đóng băng, cùng nhau nhìn về nơi xa thì nhìn thấy một người đang đứng trong khu vực bị đóng băng.
Chỉ cảm ứng khí tức thì không ai biết được người này là ai.
So với những người khác thì Long Nguyệt và Hà Niên cảm nhận được trực tiếp hơn.
Bọn họ cảm nhận được áp lực cực kỳ kinh khủng, giống như khi đối mặt với cường giả Địa Vô Cấm, khiến cho người ta tim đập nhanh.
Trừ cái đó ra thì còn có giá rét thấu xương.
Đây là cảm giác mà bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được.
Lúc này, hai người đưa mắt nhìn lên bầu trời.
“Tông chủ?”
Hà Niên kinh ngạc nói.
Mọi người cả kinh.
“Đúng là do tông chủ làm.”
“Nhạc Nhạc đoán đúng rồi.”
“Bây giờ tông chủ cũng có thể khống chế lực lượng băng tuyết, thật lợi hại.”
“Trong phạm vi mấy ngàn mét, toàn bộ đều bị đóng băng, nếu như ở trong đó thì sợ là sẽ chạy không thoát?”
Trong lúc mọi người còn đang bối rối thì có một người nói.
Là một trong số ít người đi vào Pháp Sư Tháp, hiểu về ma pháp, Bách Niệm Hương cả gan đoán.
“Hẳn là tông chủ tu luyện ma pháp hệ băng!”
“Cái gì?” Long Nguyệt là người đầu tiên quay đầu nhìn về phía Bách Niệm Hương.
Bách Niệm Hương suy nghĩ một hồi, tiếp tục nói: “Trong Pháp Sư Tháp có một quyển sách ghi lại các hệ ma pháp. Trong đó có giới thiệu về ma pháp hệ băng. Ma pháp hệ băng nhất giai có thể đóng băng ba mươi trượng xung quanh, đóng băng tất cả. Ma pháp hệ băng nhị giai có thể đóng băng trăm trượng; Ma pháp tam giai có thể đóng băng ba trăm trượng; Mà ma pháp tứ giai thì có thể đóng băng phạm vi ngàn trượng, không ai còn sống! Hẳn là tông chủ tu luyện ma pháp hệ băng tứ giai.”
“Hóa ra đây chính là lực lượng của ma pháp!”
Long Nguyệt quay đầu nhìn về phía khu vực bị đóng băng, cảm thán một tiếng, sau đó hai con ngươi chớp lóe.
Giờ khắc này, khát vọng tràn ngập trong lòng Long Nguyệt.
Lúc này, nàng nhìn thấy, rõ ràng Ôn Bình không có mở mạch môn ra.
Ôn Bình chỉ cầm lấy đũa phép thì có thể đánh ra lực lượng sánh ngang với Địa Vô Cấm.
Đây không phải là thứ mà nàng cần hay sao?
“Ta bỗng nhiên có chút muốn tu luyện ma pháp.”
“Ta cũng thế.”
Không ít đệ tử Bất Hủ Tông nhìn thấy cảnh này thì rất là hâm mộ.
Trong lúc bọn họ còn đang ước ao và kinh ngạc tán thán, chuẩn bị đi vào trong khu vực băng tuyết thử một chút thì băng tan, một đạo kinh hồng từ nơi xa vọt tới trước mắt.
“Ma pháp nhất giai, lực lượng sánh ngang Thông Huyền Cảnh; ma pháp nhị giai lực lượng sánh ngang với Thần Huyền Cảnh; ma pháp tam giai thì lực lượng sánh ngang Trấn Nhạc Cảnh; ma pháp tứ giai thì lực lượng sánh ngang Địa Vô Cấm. Có được đũa phép thì có thể thử chuyển tu một cái ma pháp, có lẽ có người thích hợp làm ma pháp sư hơn.”