Sau đó chính là thử dùng Trí Tuệ Chi Thư tăng phúc tinh thần lực của mình, sau đó thử phóng thích Vong Linh Triệu Hoán Thuật đồng thời phóng thích Băng Phong Thiên Địa.
Nếu như có thể thì ma pháp hệ phong tứ giai Mạt Nhật Phong Bạo đó cũng có thể thuận lý thành chương, đồng thời sử dụng.
Sau khi đến phòng bếp lấy ít đồ ăn, Ôn Bình lại đi vào trong quần sơn.
...
Hạo Hãn Thành.
Trong mấy ngày này, sau khi có thông cáo Yêu tộc cùng một giuộc với Bất Hủ Tông thì Hạo Hãn Thành sôi trào.
Đồng thời tin tức này cũng bắt đầu nhanh chóng lan truyền ra.
Nhưng mà không lâu sau thì mọi người lại chú ý tới một thông cáo khác, rất là khiếp sợ.
Không phải Bất Hủ Tông cùng một giuộc với Yêu tộc mà là Yêu tộc thần phục Bất Hủ Tông.
Khi tin tức này truyền vào trong tai tông chủ Tiềm Long Tông thì hắn giật mình, gọi tất cả mọi người trong Tiềm Long Tông lại.
Bởi vì vì Yêu tộc chưa bao giờ thần phục nhân tộc.
Cho dù trong truyện cổ tích cũng không có chuyện đó.
Nhưng bây giờ chuyện này lại xảy ra ngay trước mắt bọn họ.
Không giống như Tiềm Long Tông, khi Tán Nhân Dịch lấy được tin tức này thì còn khiến cho bọn họ rung động hơn cả khi từ Yêu giới ra ngoài và biết Ôn Bình giết bốn vị Ngân cấp chủ sự.
“Khó trách Ôn tông chủ không định kết minh với chúng ta, chỉ nói muốn nhận Tán Nhân Dịch chúng ta làm thế lực phụ thuộc.” Trên bàn cơm, Bùi Vu nâng ly rượu lên, cả buổi cũng không có uống cạn.
Nghe Bùi Vu nói, nhưng tầng lớp cấp cao khác của Tán Nhân Dịch cũng thổn thức không thôi.
“Yêu tộc thần phục Bất Hủ Tông, như vậy sợ là lực lượng của Bất Hủ Tông đã siêu việt Hồ Thiên Địa.”
“Sợ là cường giả sau lưng Ôn tông chủ ra tay rồi.”
“Người đó hoặc là cường giả Địa Vô Cấm, hoặc là trên Địa Vô Cấm.”
Trong lúc người của Tán Nhân Dịch cảm thán thì hai vị Kim cấp chủ sự còn sống của Bách Tông Liên Minh lại mặt ủ mày chau.
Bọn họ không có nói tình huống cụ thể của Yêu tộc ra.
Nhưng mà liên quân của Bách Tông Liên Minh còn đang tụ tập ở Hồ Huyền Sắc, chỉ đợi Bách Niên Thịnh Hội kết thúc thì sẽ thảo phạt Bất Hủ Tông.
Bây giờ biết Bất Hủ Tông có cường giả Địa Vô Cấm giúp đỡ, cái gọi là liên quân này đã trở thành một trò cười.
“Bác Liên, ngươi đi phát lệnh đi. Tạm thời gác nhiệm vụ thảo phạt Bất Hủ Tông lại, chúng ta không muốn nhìn thấy đại chiến nhân tộc và Yêu tộc lại nổ ra, thương vong vô số.”
Ôn Tôn tìm đại một lý do, chuẩn bị hủy bỏ chuyện thảo phạt.
Đang lúc Bác Liên muốn nhận lệnh ra cửa thì Cung Tào gọi lại, nhắc nhở: “Khi phát lệnh thì thái độ phải cứng rắn, nhưng đừng dính tới Bất Hủ Tông quá nhiều, để tránh cho khi Bất Hủ Tông biết thì sẽ nổi giận. Tác Đồng Phương chết rồi, bây giờ chúng ta không gánh nổi khó khăn nữa.”
Bác Liên hiểu ra, gật đầu.
Lúc này hắn không muốn nói thêm cái gì hết.
Bởi vì bây giờ chuyện giữa Bách Tông Liên Minh và Bất Hủ Tông đã trở nên vô cùng phức tạp, đi nhầm một bước thì rất có thể sẽ là vực sâu vạn trượng.
Còn cái gì mà không muốn nhìn thấy Bách Tông Liên Minh đổ máu, thương vong vô số, đương nhiên Bác Liên biết nó chỉ là một cái cớ để thoái thác thôi.
Tóm lại, hai vị Kim cấp chủ sự kêu hắn làm cái gì thì làm cái đó, chuyện không được kêu làm thì hắn sẽ không làm dù chỉ một chút xíu.
“Đại nhân, ta đi ra ngoài trước.”
“Đi thôi ——”
Sau khi Bác Liên rời đi thì lập tức trở về chỗ của mình, viết một mệnh lệnh tương đối hòa hoãn gửi đi.
Mệnh lệnh vừa phát ra, Bác Liên đi tìm một chỗ uống rượu.
Vốn cho rằng bốn vị Ngân cấp chủ sự ngã xuống thì quyền lực của hắn sẽ càng đủ càng lớn, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra được, gánh nặng phía sau quyền lực có thể đè chết người.
Đối mặt với các đại tông môn, quần tình xúc động phẫn nộ, hắn nên giải thích như thế nào?
Phải làm như thế nào để cho bọn họ cũng chọn nuốt giận vào bụng?
Đám người đó chính là một lũ ngu không biết gì cả, cả ngày chỉ muốn cướp đoạt, còn có lấy lại chút mặt mũi của Bách Tông Liên Minh.
Cùng lúc đó, sau khi Bác Liên rời đi, hai vị Kim cấp chủ sự bắt đầu thảo luận về thái độ của Triều Thiên Hạp.
Long Dương Vương đã tỏ thái độ, lần này Bách Niên Thịnh Hội dừng lại ở đây, Triều Thiên Hạp sẽ không phái người đến, kêu bọn họ chờ trăm năm nữa.
Cung Tào tức giận nói: “Đã nhiều năm như vậy, những thế lực lớn ở Triều Thiên Hạp chưa từng xuất hiện tình huống như thế này, năm nay là thế nào?”
Nếu Bách Niên Thịnh Hội dừng lại như vậy thật, đối với Bách Tông Liên Minh thì không chỉ là mất mặt vậy thôi đâu.
Mà là bọn họ sẽ bị đóng lên trụ sỉ nhục
Ôn Tôn trầm mặc.
Hắn không cảm tính như Cung Tào.
Mà là vẫn luôn trầm tư, nghĩ xem nên giải quyết chuyện Bách Niên Thịnh Hội như thế nào.
“Thực sự không được thì chúng ta đổi cơ chế ban thưởng một chút. Đối với những mao đầu tiểu tử xếp hạng gần trước trong Tân Tú Chiến thì chúng ta để cho những Trấn Nhạc Thượng Cảnh khác chỉ điểm một chút, một người nhận mấy người làm đệ tử, sau đó lại ban thưởng cho bọn họ mỗi người một tấm Tam Tuyền Tuyền Qua Đồ, những bạch tinh này đều do Bách Tông Liên Minh gánh.”
“Tam Tuyền Tuyền Qua Đồ có phải quá quý rồi không? Trước mắt cũng không có bao nhiêu người trong Hồ Thiên Địa có thể dùng tới Tam Tuyền. Bọn họ mới bao lớn mà cho bọn họ Tam Tuyền?”
Một tấm Tam Tuyền Tuyền Qua Đồ có phí tổn không thấp, hơn nữa tài liệu khan hiếm, một lần đưa ra mấy tấm cũng không có vấn đề gì, chỉ khi nào hơn mười tấm thì mới khiến cho Bách Tông Liên Minh khó mà gánh được.
Ôn Tôn lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu: “Vậy ngươi nghĩ ra phần thưởng khác tốt hơn, có thể sánh ngang với cơ hội đi tới Triều Thiên Hạp tu hành!”
“Ta nghĩ không ra.” Cung Tào có chút không phục: “Nhưng mà phần thưởng này của ngươi cũng quá quý giá, cho người mình cũng được, nhưng mà Tán Nhân Dịch cũng có rất nhiều mao đầu tiểu tử đứng hàng đầu, chẳng lẽ cũng phải cho?”
“Cho đi, cho đi, đuổi bọn họ đi sớm một chút. Bây giờ, chuyện gấp trước mắt là chúng ta phải xử lý mối quan hệ với Bất Hủ Tông.” Ôn Tôn có chút bất đắc dĩ.
Đương nhiên, hắn còn sợ một chuyện.
Đó chính là thái độ của Tán Nhân Dịch.