Hơn một trăm năm trước, phương pháp tru diệt minh chủ của Tán Nhân Dịch đời trước sắp tái hiện!
“Kế hoạch cụ thể thì chúng ta chờ các vị đại nhân của Già Thiên Lâu đến dãy núi Vong Xuyên rồi thương lượng kỹ hơn, nếu như mấy vị đại nhân chịu tương trợ thì khả năng thành công sẽ cao hơn.” Ôn Tôn thu biểu cảm trên mặt lại, sau đó đưa tay thu bình chướng cách âm lại.
Cung Tào rất phối hợp nói tiếp: “Lão Ôn, ta cảm thấy cháu trai của ngươi muốn cưới cháu gái của ta, chuyện này chờ về rồi nói. Cháu gái của ta ưu tú cỡ nào, không thể vì ngươi và ta là bằng hữu thì có thể đi cửa sau được, có không ít hậu sinh trẻ tuổi còn ưu tú hơn cháu trai của ngươi!”
Lúc này, Ôn Tôn liếc Cung Tào một cái.
Chỉ có thể phối hợp diễn trò trước mặt mọi người, làm cho những gian tế sau lưng xem: “Nói cứ như cháu gái của ngươi ưu tú lắm vậy.”
Sau đó, hai người lại tiếp tục trêu đùa hai câu, nói xong thì cũng đến dãy núi Vong Xuyên.
Theo lệnh của Ôn Tôn, liên quân của Bách Tông Liên Minh bắt đầu đáp xuống, chuẩn bị xây dựng cơ sở tạm thời trong dãy núi Vong Xuyên, dùng dãy núi Vong Xuyên làm đại bản doanh trong trận chiến này.
Ngay lúc gần trăm vạn người đồng thời đáp xuống đất, phân tán ra chuẩn bị hạ trại thì toàn bộ mọi thứ xung quanh thay đổi!
Cây cối.
Tảng đá.
Cá bơi trong sông.
Vô số thứ thoạt nhìn thì không có gì khác thường, trong nháy mắt lại hóa thành Đại Yêu, ra tay với đám người không chút chuẩn bị này.
“Địch tập!”
“Địch tập!”
Bách Tông Liên Minh lập tức hỗn loạn.
Gần trăm vạn liên quân đi xuống trước nhất đó trong nháy mắt thì ngã xuống hơn phân nửa.
Bởi vì không có bất kỳ phòng bị gì.
Cũng vì hai ba Yêu tộc đối phó một người.
“Chuyện gì xảy ra!”
“Sao đột nhiên lại có nhiều yêu khí như vậy?”
Thậm chí mấy người ở phía sau đang chậm rãi đi tới còn không biết chuyện gì xảy ra, cho đến khi nhìn thấy đại quân Yêu tộc tàn sát liên quân thì bọn họ mới biết được, bọn họ trúng mai phục!
Nhìn thấy Yêu tộc vây tất cả những người đi xuống trước lại thì lập tức cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì nhiều Yêu tộc như thế mai phục ở dãy núi Vong Xuyên thì sao lại không có một người nào phát hiện ra được?
Chuyện này hoàn toàn vô lý.
Nhưng mà Yêu tộc lại không quan tâm tới những chuyện đó, sau khi đợt tấn công thứ nhất thành công thì lập tức bắt đầu tụ lại, đồng thời bắt đầu chính diện công kích liên quân của Bách Tông Liên Minh.
“Người của ngươi dò đường kiểu gì thế! Không phải nói là không có dị thường gì sao?”
Ôn Tôn trừng mắt nhìn Cung Tào, xúc động muốn thổ huyết.
Nhưng mà bây giờ hắn cũng không kịp nói gì, khống chế Đại Yêu Dực tộc vọt xuống dãy núi Vong Xuyên.
Đáp xuống tuyến đầu công kích của Yêu tộc.
Thế nhưng tuyến đầu của Yêu tộc đã hỗn chiến với liên quân của Bách Tông Liên Minh, Ôn Tôn và các vị cường giả Trấn Nhạc Thượng Cảnh hoàn toàn không thể khống chế chỉ giết yêu vật được.
Giết hai con yêu vật thì sẽ ngộ thương tới một người phe mình.
Hơn nữa chuyện này còn không tránh được.
Người lui về sau.
Yêu sẽ tiếp tục truy.
Cả hai luôn giăng co như vậy.
“Yêu tộc đáng chết!”
nhưng mà Ôn Tôn không thể để ý tới nhiều như vậy.
Bây giờ hắn chỉ muốn đánh lùi một đợt này.
Nếu không thì liên quân của Bách Tông Liên Minh sẽ tổn thất khó mà chịu đựng được.
Trên thực tế thì bây giờ cũng đã khó mà gánh được.
Mạch môn của Ôn Tôn chấn động mãnh liệt, mạch khí trong tay hóa đao, không ngừng bổ tới yêu vật trước mặt. Không bao lâu thì máu tươi đã nhuộm đỏ nửa người hắn. Ôn Tôn gầm thét một tiếng, một đường vọt mạnh tới trước, trực tiếp giết ra một con đường máu trong quân Yêu tộc.
Liên quân vốn bị đánh tan thấy cảnh này thì e ngại trong đầu dần dần biến mất, bắt đầu hội tụ dưới chỉ huy của Cung Tào.
Đang lúc có chuyển cơ thì bầy yêu đột nhiên tách ra tạo thành một con đường.
Thái Thản Cự Viên to lớn từng bước từng bước đi tới chỗ Ôn Tôn.
Gầm lên giận dữ, chấn động đến mọi người hoa mắt váng đầu.
“Không phải nửa bước Địa Vô Cấm mà cũng dám tới?”
Ôn Tôn thấy Thái Thản Cự Viên thì trong mắt lóe lên vẻ ngoan độc.
Trong lúc hắn còn đang nghĩ nên làm sao để tru diệt Thái Thản Cự Viên thì Thái Thản Cự Viên đã đánh một quyền tới.
Ôn Tôn đỡ lấy, mạch khí hóa thành nắm đấm lớn, muốn cứng đối cứng với Cự Viên.
Nếu Cự Viên này là chủ tâm cốt của Yêu tộc, vậy thì hắn phải giết chết Cự Viên này trước.
Như vậy có thể diệt được sĩ khí đang mạnh mẽ của Yêu tộc.
Cũng có thể khôi phục sĩ khí đã tán của Bách Tông Liên Minh.
Nhưng mà kết quả vượt qua dự tính của Ôn Tôn, nắm đấm do mạch khí của hắn ngưng tụ ra chỉ kiên trì được trong chốc lát thì đã bị đánh nát.
Ôn Tôn biết, mặc dù thứ hắn dùng không phải là mạch thuật Địa cấp nhưng cũng là Huyền cấp.
Mạch thuật Huyền cấp hoàn toàn không thể chống lại Cự Viên trước mặt!
Ôn Tôn lập tức nhận ra được một vấn đề, Cự Viên trước mắt mặc dù khí tức không tới nửa bước Địa Vô Cấm nhưng mà yêu thể đã đạt đến.
“Sao Yêu tộc lại xuất hiện một quái vật như vậy được?”
Ôn Tôn âm thầm kinh hãi.
Hắn chưa từng nghe nói có chuyện như vậy.
Cũng chưa từng gặp!
“Cũng may chỉ là yêu thể đạt tới nửa bước Địa Vô Cấm, cũng chỉ như vậy thôi. Thần thông của Yêu tộc hoàn toàn không có uy hiếp gì tới ta!”
Đồng thời Ôn Tôn biết, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Bởi vì nếu Yêu tộc có thể mai phục ở đây thì chắc chắn còn có hậu thủ.
Còn bọn họ lại không kịp chuẩn bị gì cả.
Phanh.
Ôn Tôn ba mạch cùng chấn.
Mạch khí mênh mông giữa thiên địa bắt đầu hội tụ, sau đó nhấc bổng Ôn Tôn lên không trung, Ôn Tôn nhấc chân, một cây búa khổng lồ bắt đầu ngưng tụ lại, đồng thời nhanh chóng thành hình, khi chân Ôn Tôn hạ xuống thì cự phủ cũng rơi xuống theo.
Thái Thản Cự Viên đúng là cao lớn như một ngọn núi nhỏ, nhưng mà cây búa của Ôn Tôn cũng không nhỏ, thấy cảnh này, người và yêu ở gần Thái Thản Cự Viên vội vàng tứ tán né ra, sợ đi chậm một bước thì sẽ bị ảnh hưởng đến, rơi vào kết cục hài cốt không còn.