Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 844 - 【Vip】 Yêu Tộc Khiến Cho Người Ta Rung Động

【VIP】 Yêu tộc khiến cho người ta rung động 【VIP】 Yêu tộc khiến cho người ta rung động

Thấy cự phủ đột kích, Thái Thản Cự Viên gào thét một tiếng, lập tức dùng cánh tay của mình đỡ lấy, mạnh mẽ nắm lấy lưỡi búa của cự phủ.

Đến đây, cự phủ như là bị đóng đinh.

“Yêu thể thật mạnh!”

Ôn Tôn cảm thán một câu, trong mắt lóe lên sát cơ.

Ầm!

Ba mạch lại run lên.

Cự phủ vốn bị Thái Thản Cự Viên nắm lấy bỗng nhiên trầm xuống, trong nháy mắt ép cho bàn chân Thái Thản Cự Viên lún vào trong đất.

Ôn Tôn cười lạnh một tiếng, quát: “Cho dù lực lượng của ngươi có lớn thì đã sao, búa của ta nặng như dãy núi! Ta xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào.”

Không chịu đựng nổi thì phải chết!

Cho dù tránh được thì gãy chân, cụt tay cũng là chuyện tất nhiên!

Thấy cảnh này, Hoài Không ở đỉnh núi xa xa kéo Đào Nương đang muốn đi hỗ trợ lại.

“Hắn làm được!”

Hoài Không gật đầu, nói với Đào Nương.

Đào Nương nhìn chằm chằm Hoài Không mấy hơi, cuối cùng yên lặng lui ra sau lưng Hoài Không, chọn đứng ngoài quan sát Thái Thản Cự Viên chiến đấu.

Mặc dù nàng lo lắng cho Thái Sơn nhưng nàng chọn tin tưởng Yêu Hoàng Hoài Không.

“Hắn còn chưa có dùng tới yêu lực, gấp cái gì?” Thời Phong nhìn Thái Sơn, mặt lộ vẻ chờ mong.

Dù sao Thái Sơn là do Kim Long biến thành.

Huyết mạch tuyệt đối không kém gì hắn.

“Là Đào Nương gấp.” Đào Nương tạ lỗi.

Hoài Không nói tiếp: “Ngươi có lòng, ta hiểu. Nhưng mà lúc này cho dù Thái Sơn không địch lại thì ngươi cũng không thể đi lên hỗ trợ, còn phải chờ một chút, đề phòng Bách Tông Liên Minh có hậu thủ. Ôn tông chủ đã thông báo, chuyến này bọn họ có cường giả Địa Vô Cấm đến từ bên ngoài Hồ Thiên Địa tương trợ, chúng ta không thể liều lĩnh.”

Dứt lời, Hoài Không tập trung chú ý xung quanh chiến trường.

Chú ý đến bất kỳ gió thổi cỏ lay xung quanh.

Cũng đúng vào lúc này, Thái Thản Cự Viên phản kích.

Nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó toàn bộ thân thể chợt bộc phát ra một từng sợi tơ máu, chúng nó từ trong cơ thể của Thái Thản Cự Viên vọt ra, thân thể Thái Thản Cự Viên bắt đầu bành trướng. Vốn đã cao lớn như một ngọn núi nhỏ, bây giờ tiếp tục biến lớn thì càng kinh khủng.

Cự phủ vốn còn có thể sánh ngang với hắn, chỉ trong thời gian mười hơi thở ngắn ngủi thì đã biến thành bú nhỏ trong tay tiều phu, bị Thái Thản Cự Viên nắm lấy.

“Cái gì!”

Ôn Tôn trợn tròn mắt.

Đây là huyết mạch gì?

Thần thông lại mạnh mẽ như vậy?

Chút may mắn còn sót lại trong lòng Ôn Tôn lập tức biết mất.

Đúng vậy, Cự Viên trước mắt hắn không chỉ có yêu thể đạt đến nửa bước Địa Vô Cấm nhưng thực lực tổng hợp thì không bằng.

Nhưng dưới tình huống như vậy mà Cự Viên vừa dùng thần thông thì có thể phá giải sát chiêu của hắn.

Chuyện này Ôn Tôn hoàn toàn không ngờ tới.

Nếu Cự Viên hoàn toàn phát triển đến nửa bước Địa Vô Cấm thì sẽ mạnh mẽ như thế nào?

“Cung Tào, giúp ta!”

Ôn Tôn vội vàng hô một câu với Cung Tào đang chém giết trong bầy yêu.

Vừa dứt câu, cự phủ của hắn đã bị Thái Thản Cự Viên nắm lấy cán, sau đó ném thẳng vào trong đám người của Bách Tông Liên Minh.

Nếu để cho nó hạ xuống thì sợ là số lượng thương vong sẽ đếm mãi không hết!

Ôn Tôn vội vàng thu chiêu, xóa bỏ cự phủ, sau đó vọt tới chỗ Cung Tào.

Cho dù Ôn Tôn không kêu thì Cung Tào cũng chú ý tới Thái Thản Cự Viên, đối với yêu vật như một ngọn núi lớn di động này, Cung Tào lập tức chuyển mục tiêu qua hắn. Khi Ôn Tôn chạy qua chỗ hắn thì hắn cũng vọt về phía Ôn Tôn.

Lật tay một cái, một cái thổ thuẫn khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu, đỡ lấy đại thụ và cự thạch bị Thái Thản Cự Viên ném qua.

“Chúng ta nên làm cái gì?”

“Nghĩ cách làm mù mắt hắn, khiến cho hắn không nhìn thấy nữa.”

Hai người Ôn Tôn thương lượng một câu, sau đó một người trong đó nắm lấy chân một người khác ném thẳng lên không trung.

Sau đó người còn lại nhảy một cái, theo sát phía sau, không ngừng ngưng tụ thổ thuẫn to lớn, ngăn cản công kích và tầm mắt của Thái Thản Cự Viên.

Ôn Tôn ở trên.

Cung Tào ở dưới.

Một người tấn công!

Một người phòng thủ, mở đường cho người trước!

Mắt thấy sắp nhảy lên trên thân thể cao lớn của Thái Thản Cự Viên thì bỗng nhiên Thái Thản Cự Viên thu nhỏ lại, hóa thành một cái cây nhỏ.

Cây nhỏ rơi vào trong rừng, lại có yêu khí xung quanh quấy nhiễu, hai người hoàn toàn không biết Thái Thản Cự Viên đi đâu.

Hai người nhất thời trợn tròn mắt.

“Cái này...”

“Hắn đi đâu!”

Hai người lập tức nhớ lại hình ảnh khi mới bị phục kích.

Những yêu vật đó là do cây cối, hoa cỏ đột nhiên biến thành.

Khi bọn họ còn đang nghĩ cách giải quyết thì đột nhiên một bàn tay khổng lồ từ dưới đất vươn lên, chộp lấy Cung Tào cách mặt đất gần nhất.

Cung Tào đã nhận ra, đồng thời cũng phòng ngự.

Nhưng mà động tác của Thái Thản Cự Viên cũng không chậm, một quyền đánh vỡ phòng ngự của Cung Tào, trong một cái hô hấp, nắm chặt Cung Tào trong tay.

Tuy rằng Cung Tào dùng tay cực lực chống đỡ, tránh cho Thái Thản Cự Viên nắm tay lại bóp chết hắn nhưng mà Thái Thản Cự Viên từ từ biến lớn lên, lực lượng cũng bắt đầu tăng gấp bội.

Cho dù bị Ôn Tôn công kích thì Thái Thản Cự Viên vẫn không quan tâm, hội tụ tất cả lực lượng trong tay.

Sau đó chỉ nghe bụp một tiếng.

Cung Tào bị Thái Thản Cự Viên bóp nát nhừ.

“Cung Tào!”

Ôn Tôn hô to, hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình.

Sau đó, Thái Thản Cự Viên mở miệng nói tiếng người, một quyền đánh về phía Ôn Tôn: “Ta còn chưa dùng toàn lực thì hắn đã gục xuống!”

Lần này, Ôn Tôn không dám chọi cứng với Thái Thản Cự Viên nữa.

Bởi vì thủ đoạn của Yêu tộc hơi vượt qua tưởng tượng của hắn.

Trước đó Yêu tộc có thể biến lớn hoặc thu nhỏ lại.

Nhưng mà bọn chúng cũng không thể biến thành cây cỏ, cá.

Còn nữa, Cự Viên này từ đâu ra?

Trong đại chiến ở Yêu giới, hắn chưa từng nhìn thấy bóng dáng của nó.

“Rút lui!”

Càng nghĩ càng hoảng, Ôn Tôn lập tức hạ lệnh rút lui.

Cũng trong khoảnh khắc này, Hoài Không nhảy lên một cái, hóa thành Thao Thiết to lớn.

Bình Luận (0)
Comment