Cùng lúc đó, trụ mạch khí lớn như muốn chọc thủng trời chậm rãi tiêu tán, cuối cùng hóa thành một sợi dây nhỏ tan biến trên bầu trời.
Vi Sinh Thương Lam đã không thấy tung tích.
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy được chính là cự kiếm của hắn, lúc này đang từ trên bầu trời bay tới chỗ Ôn Bình.
Sau một kích, Đế Thính nhìn về phía Ôn Bình, cao giọng hô: “Ôn Bình, biết đây là cái gì không?”
“Vậy ngươi biết kiếm pháp của ta là gì không?”
Cự kiếm khéo léo bay trở về bên cạnh Ôn Bình, sau đó như sủng vật chậm rãi bay quanh Ôn Bình.
Từ xa nhìn lại, cự kiếm tựa như là có linh trí.
Đế Thính cười lạnh, không thèm quan tâm, chậm rãi dùng mạch môn màu vàng kim lớn trên đỉnh đầu nhắm ngay Ôn Bình, sau đó nói: “Hi vọng đợi lát nữa ngươi còn có thể vững vàng như vậy, Vi Sinh Thương Lam ngăn không được một kích, không biết ngươi thân là tông chủ Bất Hủ Tông thì ngươi có thể chống đỡ được mấy lần?”
“Ta cũng chúc mừng các ngươi, giết người một nhà.” Ôn Bình khẽ cười một tiếng, sau đó lại nâng đũa phép lên.
Đế Thính nghe Ôn Bình nói như vậy thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Sau đó cả giận nói: “Đỡ một đòn của Mạch Trùng Trận của ta!”
Ầm!
Mạch môn khổng lồ rung động một tiếng, sau đó lại có một đạo mạch khí trụ trào ra.
Ôn Bình cũng không muốn khuếch đại, ngự kiếm bay tới nơi xa, đồng thời đũa phép trong tay cũng chầm chậm giơ lên.
“Lắng nghe ta triệu hoán...”
Mấy giây ngâm xướng ngắn ngủi kết thúc, lúc này, Trung Trận mà năm người Đế Thính tạo thành phóng ra mạch khí trụ lớn cũng đánh trúng dãy núi Vong Xuyên dưới chân Ôn Bình. Chỉ trong nháy mắt, một ngọn núi cao mấy trăm thước bị san thành bình địa.
Lực trùng kích khuếch tán ra, sơn dã xung quanh đều dồn dập sụp đổ theo, bị san thành bình địa.
Khi mạch khí trụ lớn tan biến thì vị trí vừa rồi mà Ôn Bình đứng, bảy tám ngọn núi cao đều ngã xuống dưới đòn công kích của Trùng Trận của năm người Đế Thính.
Ầm!
Sau đó, mạch môn to lớn lại thay đổi, nhắm chuẩn Ôn Bình đang đứng trên không, đồng thời phóng thích mạch khí trụ lớn lần nữa.
Oanh!
Mạch khí trụ lớn đi ngang qua trời cao, thẳng tới ngàn mét bên ngoài, mặc dù Ôn Bình ngự kiếm tránh thoát nhưng mà vách ngăn Khúc Cảnh trên bầu trời lại bị đánh ra một cái lỗ hổng nữa. Trong nháy mắt, Khúc Cảnh Chi Thủy phun ra ngoài.
“Tiếp tục tránh!”
“Khi Khúc Cảnh giấu dưới không gian bích chướng xung quanh bị chúng ta đánh nát thì Đông Hồ cũng không còn lại gì cả!”
“Đám Yêu tộc quái dị dưới trướng ngươi cũng không thoát được con nào.”
Mặc dù mấy người Đế Thính không thể trực tiếp đánh trúng Ôn Bình nhưng có thể phá vỡ Khúc Cảnh dưới không gian bích chướng, đối với bọn họ thì chuyện này cũng là một chuyện này vui.
Từ xa nhìn thấy cảnh này, Hoài Không và Thời Phong càng gấp hơn, bởi vì cái lỗ hổng thứ nhất còn chưa có chặn lại được!
“Tông chủ, chúng ta tới giúp người giết bọn họ trước!” Hoài Không biết, không giết năm người này thì chuyện như vậy sẽ không ngừng xảy ra. Tốc độ chắn của hắn và Thời Phong còn lâu mới sánh được với tốc độ phá hư của đám người Đế Thính.
Khi hai người vừa định nhích người thì Ôn Bình lên tiếng.
“Không cần!”
Hoài Không vừa định nói tiếp nhưng sau đó thì thấy một nam nhân cánh đen đứng trên bầu trời.
Trong lòng Hoài Không lập tức run lên.
Hắn đến rồi!
Đồng thời trong đầu xuất hiện cảnh tượng ngày đó ở Yêu Tổ Nhai.
“Thời Phong, chúng ta tiếp tục chắn!”
Hoài Không kêu Thời Phong, quay người bay trở về chỗ lúc nãy.
Khi Hoài Không quay đầu, hắc ám bắt đầu bao phủ bầu trời, khí tức tử vong nồng nặc bắt đầu quanh quẩn giữa thiên địa. Đồng thời, Khiển Trách Giả mở rộng cánh đen ra, dưới đêm tối thì càng thêm thần bí và khủng bố.
“Ngục Lâm!”
Khiển Trách Giả mở miệng nói tiếng người, sau đó biến tất cả những chỗ có thể thấy được xung quanh thành một vùng tăm tối.
Trong bóng tối này, người bắt đầu sinh ra đủ loại tâm tình tiêu cực, cũng bắt đầu trở nên táo bạo.
Giống như là con kiến trong chảo nóng.
“Ai!” Đế Thính lập tức khóa chặt Khiển Trách Giả đang ở trên bầu trời, trong lòng giật mình.
Bởi vì người trước mắt xuất hiện lúc nào, hắn hoàn toàn không cảm nhận được.
Khiến cho Đế Thính kinh hãi hơn chính là người trước mắt còn chưa mở mạch môn mà đã phóng ra khí tức vô cùng kinh khủng.
Lúc này, Ôn Bình trầm giọng nói một câu: “Linh hồn của năm người này thuộc về ngươi.”
Trong khoảnh khắc khi hắn nói xong thì Đế Thính đột nhiên cảm thấy trong lòng sốt ruột một cách khó hiểu, đồng thời có chút tức giận.
“Ác Lai!”
Khiển Trách Giả duỗi tay vào trong bóng tối, một thanh hắc kiếm rộng lớn xuất hiện ở trong tay hắn. Kiếm dài bốn thước, khói đen vờn quanh, giống y như lần trước, khi nó xuất hiện thì trong nháy mắt khí tức tử vong trong không khí trở nên nồng nặc gấp đôi.
Khiển Trách Giả tùy ý vung Ác Lai trong tay hai lần, sau đó, biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
Mấy người Đế Thính vội vàng nhìn chung quanh, tất cả đều thả cảm giác ra, tìm kiếm tung tích Khiển Trách Giả khắp nơi.
Nhưng mà lại không có thu hoạch được gì.
Bóng tối này khiến cho bọn họ cảm nhận được đối phương ở khắp mọi nơi.
Khi nhìn thấy Khiển Trách Giả thì Khiển Trách Giả đã xuất hiện ở trên năm người, đồng thời quơ Ác Lai chém xuống mạch môn màu vàng kim. Đế Thính thấy cảnh này thì vội vàng phản kích.
“Chết đi cho ta!”
Đế Thính nổi giận gầm lên một tiếng, mạch môn màu vàng kim to lớn run lên bần bật.
Mạch khí trụ lớn trùng thiên lập tức phun về phía Khiển Trách Giả đang vọt tới.
Trong chớp mắt, mạch khí trụ lớn chính diện va chạm với Khiển Trách Giả, mạch khí trụ lớn vốn thẳng tiến không lùi lại bị tách ra. Khiển Trách Giả cầm Ác Lai Kiếm bổ thẳng vào giữa mạch khí trụ lớn, khiến cho tất cả mạch khí chạm tới Ác Lai đều bị chém làm đôi.
Từ xa nhìn lại, hắc ám hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.
Khiển Trách Giả lại mở miệng nói tiếng người tiếp: “Tội Lai!”
Khói đen vốn chỉ vờn quanh Ác Lai Kiếm bỗng nhiên trào ra hàng loạt tử khí, hoàn toàn nuốt chửng lấy mạch khí, che giấu, đồng thời từng chút từng chút lan xuống, mặc dù tốc độ không nhanh lắm nhưng cũng không chậm.