Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 874 - 【Vip】 Ma Pháp Tứ Giai —— Mạt Nhật Phong Bạo (2)

【VIP】 Ma pháp tứ giai —— Mạt Nhật Phong Bạo (2) 【VIP】 Ma pháp tứ giai —— Mạt Nhật Phong Bạo (2)

Khi hạt giống tò mò bắt đầu nảy mầm thì càng ngày sẽ càng có nhiều người thảo luận về ma pháp.

Đây là hiệu quả mà Ôn Bình muốn.

Còn giết bọn người Đan Hồn, đây chỉ là mục đích thứ hai của hắn.

Dù sao cũng phải để cho ma pháp gặt lấy tính mạng của một hoặc là mấy Địa Vô Cấm, như vậy mới khiến cho ma pháp càng có sức thuyết phục hơn.

“Ma pháp...” Đan Hồn bắt đầu nhớ lại trong đầu, nhưng mà trong trí nhớ lại hoàn toàn không chút tin tức gì liên quan tới ma pháp: “Ôn tông chủ, ta cảm thấy chúng ta có thể nói một chút!”

“Không có gì có thể nói.” Ôn Bình lạnh nhạt trả lời một câu.

Nói xong, đũa phép lại bị Ôn Bình giơ lên.

Băng Phong Thiên Địa, gần đây Ôn Bình dùng tương đối nhiều, uy lực cũng đúng là không nhỏ.

Phải biết rằng nguyên nhân ban đầu khiến cho Ôn Bình lựa chọn Băng Phong Thiên Địa là nó là một cái ma pháp có tính khống chế rất mạnh, mà ma pháp tứ giai —— Mạt Nhật Phong Bạo mới đúng là ma pháp có được lực phá hoại siêu cường.

Trước khi ngâm xướng chú ngữ, Ôn Bình lại nói một câu: “Cái mà Đan gia ngươi gọi là mạch thuật lưu phái chỉ là trò hề trước mặt ma pháp mà thôi. Cho nên ta không hiểu tại sao ngươi lại dám có ý kiến với Bất Hủ Thanh Vân Bảng.”

Nói xong, Ôn Bình ngâm xướng chú ngữ.

Thấy cảnh này, Đan Hồn muốn trốn nhanh, đồng thời kêu hai người Tào Thiên Tuyệt đang đánh hừng hực kí thế với nam nhân cánh đen trong bóng đêm: “Tào Thiên Tuyệt, mau tới giúp ta!”

Hai người Tào Thiên Tuyệt không khỏi ngây ra một lúc, lập tức đưa mắt nhìn về phía đó.

Khi thấy được trên bầu trời trống rỗng chỉ có một mình Đan Hồn, hai người vừa định hỏi thăm một tiếng nhưng kiếm của Đọa thiên sứ đã bổ xuống. Trái một kiếm phải một kiếm, trực tiếp đánh bay hai người.

Trước mặt Đọa thiên sứ, Tào Thiên Tuyệt cũng được, Phong Tiêu Thệ cũng được, đều là đồ gà bắp.

Ngay cả Địa Vô Cấm của Già Thiên Lâu mà hắn cũng chặt được chứ đừng nói chi là loại tiểu nhân vật này?

Sau khi quét bay hai người, Đọa thiên sứ liếc mắt nhìn Đan Hồn đang vừa trốn vừa cầu cứu, lạnh lẽo nói một câu: “Người ngu xuẩn, không đến đánh với ngươi nhỏ yêu như ta mà lại chọn đánh với chủ nhân.”

Đan Hồn nghe nói như vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn.

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy phía sau đột nhiên sấm sét vang dội, mây đen dày đặc bỗng nhiên bao phủ hơn phân nửa bầu trời, trong ánh mắt Đan Hồn lóe lên vẻ hoảng sợ, đồng thời hắn cũng biết, trốn chắc chắn là trốn không thoát.

Phanh ——

Bốn cái mạch môn cùng chấn vang.

Mạch khí khổng lồ lập tức hội tụ lại, Tam Tuyền Tuyền Qua Đồ cũng mở ra, một cái mạch khí thuẫn to lớn hội tụ trước mặt Đan Hồn, che chắn toàn bộ thân thể hắn.

“Ôn tông chủ, chúng ta có thể nói chuyện!” Đan Hồn mở miệng lần nữa, cầu xin Ôn Bình ngừng tay.

Nhưng mà sau một khắc, khi thấy xung quanh đột nhiên xuất hiện gió lốc thì Đan Hồn biết, tất cả đều đã không thể thương lượng.

Một hơi sau, gió lốc trở nên cuồng bạo, nó không ngừng cuốn sạch lấy tất cả xung quanh, giống như là Yêu Thần phát điên. Tiếng rít vô cùng to lớn từ trong gió vọng ra, như muốn lôi Đan Hồn vào trong gió lốc.

Tình huống này khiến cho Đan Hồn cúi đầu thấp hơn, nắm chặt cái thuẫn trước người.

Nhưng mà, bây giờ Đan Hồn như là một cánh buồm nhỏ trong biển lớn.

Cô đơn.

Nhỏ yếu.

Đồng thời còn tầm thường.

Sau khi bị Bạo Phong bao phủ, trong nháy mắt, khí tức biến mất.

Mấy người đứng xa nhìn thấy cảnh này thì bắt đầu chầm chậm lùi về sau, bởi vì cho dù cách rất xa mà vẫn có lực hút lớn kéo bọn họ vào trung tâm gió lốc. Khi rút lui đến một chỗ đủ an toàn, bọn họ nhìn gió lốc chậm rãi tan biến, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.

“Cái này là ma pháp sao?”

“Người của Bất Hủ Tông lại có thể điều khiển hàn băng, khống chế gió lốc, lực lượng này cũng quá kinh khủng?”

Mọi người vốn vẫn cho là lực lượng mạnh nhất chính là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, bây giờ tự nhiên cảm thấy thế giới này có chút xa lạ.

Hóa ra gió là lực lượng.

Băng tuyết lạnh lẽo cũng là lực lượng.

Những thứ này cũng có thể bị người ta khống chế.

Lúc này, bỗng nhiên có người hỏi: “Đan Hồn còn sống không?”

Lúc này, mọi người đưa mắt nhìn lại.

Khi gió lốc hoàn toàn tiêu tán, chỉ để lại bừa bộn khắp nơi, Đan Hồn đã không còn sót lại chút tung tích gì.

Ngay cả một chút khí tức của hắn cũng không còn trong không khí.

Giống như là hắn chưa từng xuất hiện ở đây vậy.

Sau đó, Ôn Bình cất Trí Tuệ Chi Thư vào, Đan Hồn vừa chết, hắn cũng không có tất yếu phải duy trì trạng thái chiến đấu. Nếu như Tào Thiên Tuyệt, Phong Tiêu Thệ muốn tiếp tục đánh, vậy thì Đọa thiên sứ có thể giải quyết bọn họ.

Giống như ý nghĩ của Ôn Bình, khi Đan Hồn bị Mạt Nhật Phong Bạo giết chết thì Tào Thiên Tuyệt lập tức nhận sai: “Ta nhận thua! Ta nhận thua!”

Mà Phong Tiêu Thệ, hắn là một phần tử chiến đấu cuồng nhiệt, mặc dù tôn chỉ trước sau như một là: Không phải bị kẻ địch đánh chết thì sẽ là đánh chết kẻ địch. Nhưng thấy gió lốc nuốt sống Đan Hồn thì lúc này hắn cũng không muốn đánh tiếp nữa.

Chịu chết và chết trận là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

“Ta... cũng nhận thua!”

Phong Tiêu Thệ ấp a ấp úng hô.

Nhưng mà hai người bọn họ hô đầu hàng nhưng không có mệnh lệnh của Ôn Bình thì Đọa thiên sứ sẽ không dừng tay.

Hơn nữa, thế công sẽ càng ngày càng mãnh liệt!

Khi hai người liên tục bị kiếm đánh bay bảy tám lần, cầu xin tha thứ cũng cầu xin tha thứ bảy tám lần, lại có người từ chân trời bay tới. Bốn tên cường giả Địa Vô Cấm, đồng thời bay về phía Ôn Bình, sau đó đứng ở chỗ cách Ôn Bình hai ba trăm mét.

Đưa mắt nhìn một lượt, Ôn Bình biết lai lịch của bốn người —— chính là tộc trưởng của bốn thế lực lục tinh khác ở Bái Nguyệt Thành.

Trong bốn người, lão giả đứng phía trước nhất hơi khom người, thái độ cũng rất thành khẩn: “Lão hủ Lạc Thâm, xin ra mắt tiền bối!”

Sau đó, ba người sau lưng cũng hơi khom người.

Dùng tư thái vãn bối bái kiến tiền bối.

Bình Luận (0)
Comment