Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 906 - 【Vip】 Cường Giả Thượng Cảnh Tới (3)

【VIP】 Cường giả thượng cảnh tới (3) 【VIP】 Cường giả thượng cảnh tới (3)

Mặc dù không có mở mạch môn ra nhưng đao của hắn là do Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng chế tạo ra. Cho dù không mở mạch môn ra thì cũng có thể phát huy ra thực lực đến gần với Địa Vô Cấm trung cảnh, không thể như vậy được!

Phòng ngự trận này cứng rắn như vậy sao?

Trong lòng Đao Ma lại xuất hiện ý nghĩ mở mạch môn ra thử một lần xem sao?

Lực lượng Địa Vô Cấm Trung Cảnh không được!

Vậy lực lượng Địa Vô Cấm Thượng Cảnh thì sao?

Ngay lúc Đao Ma chuẩn bị mở mạch môn ra, giọng Ôn Bình vang lên.

“Đao Ma tiền bối, chơi mệt rồi chứ, xuông uống một ngụm trà?”

Sau đó, Ôn Bình kéo Đao Ma vào trong danh sách trắng, có thể tự do ra vào Bất Hủ Tông, sẽ không bị trận pháp ngăn cản.

Đao Ma nghe Ôn Bình nói vậy thì nhếch mày lên: “Thu vị, những thế lực khác thấy ta thì đều tránh không kịp, người ở Bất Hủ Tông này lại chủ động mời ta đi vào uống trà.”

Chỉ là uống trà thôi!

Chẳng lẽ hắn còn không dám đi hay sao?

Lúc này, Đao Ma hạ xuống, sau đó đi vào trong Bất Hủ Tông, cảm nhận được khoảng cách bên ngoài Bất Hủ Tông và bên trong Bất Hủ Tông thì có chút kinh hãi.

Mạch khí trong ngoài lại không hề giống nhau.

Trong Bất Hủ Tông, nồng độ mạch khí cao hơn!

“Thú vị lắm.” Khóe miệng Đao Ma nở một nụ cười, sau đó đi tới chủ điện.

Lúc này, Ôn Bình đã đứng trước chủ điện, khi Đao Ma hạ xuống đất thì đưa tay ra mời: “Tại hạ tông chủ Bất Hủ Tông Ôn Bình, rất vui khi được gặp Đao Ma tiền bối.”

Đao Ma lại khôi phục lại dáng vẻ lười biếng, lạnh nhạt trả lời một câu: “Vui thật? Tiểu tử ngươi là người đầu tiên nói với ta như vậy.”

“Những người đó đều quá nông cạn, bọn họ sợ cái này sợ cái kia, ta không giống, ta không sợ gì cả, cho nên Đao Ma tiền bối ở chỗ này của ta thì cũng không khác gì là khách.” Ôn Bình đi trước dẫn đường, mời Đao Ma uống một ly.

“Ôn tông chủ cũng là một diệu nhân.” Nhưng mà Đao Ma cũng không có đi theo, lấy một cái Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh ra, hỏi: “Không biết Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh này rốt cuộc là cái gì.”

Ôn Bình cười cười, không có trả lời.

“Đao Ma tiền bối, ta không có chịu trách nhiệm giải đáp thắc mắc.”

Đao Ma sững sờ, sau đó khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng, nói: “Tiểu tử, ngươi khiến cho ta rất không vui!”

Ôn Bình đáp: “Ta cũng không phải là nữ tử thanh lâu, vô duyên vô cớ làm cho một nam nhân vui vẻ làm gì. Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh này có thể đổi lấy một cơ hội vào tông, không biết Đao Ma tiền bối có hứng thú hay không.”

Ôn Bình lên tiếng hỏi thẳng.

Bởi vì lúc này hắn cũng không lo được lo mất nữa.

Đao Ma cũng được, tuy tốt.

Nhưng có đến hay không cũng không quan trọng.

Bỏi vì thế giới này vĩnh viễn không thiếu người.

Đao Ma nói: “Có rất nhiều thế lực đều mời chào ta, ngươi là một cái yếu nhất trong số đó.”

“Đây chỉ là hiện tại thôi.” Ôn Bình đáp.

Nghe nói như vậy, Đao Ma không những không giận mà còn cười.

Không thể không nói, Ôn Bình trước mắt là một người thú vị nhất mà hắn từng gặp.

Diệu nhân!

Diệu nhân!

Đao Ma nói nữa: “Ôn tông chủ, ta không ngại nói cho ngươi. Ta có rất nhiều kẻ thù, có không dưới mười cái thế lực ngũ tinh đỉnh tiêm muốn diệt trừ ta, thậm chí còn có cường giả Thiên Vô Cấm muốn lộng chết ta. Bởi vì người của bọn họ chết trong tay ta cũng không ít. Trước đây, ta có thể dựa vào chuyện trà trộn vào một vị trí trong sa trường khiến cho bọn họ không dám động thủ, nhưng mà bây giờ ta đã rời khỏi sa trường, chỉ là một tán tu, những người muốn giết ta đã có chút không nhịn được nữa. Ta như vậy, Ôn tông chủ còn dám mời chào sao?”

Hắn không tin Ôn Bình còn dám mời chào hắn.

Bởi vì kẻ địch của hắn, cho dù là cái nào thì cũng đều không phải là Bất Hủ Tông có thể chống lại được.

Thấy Ôn Bình không nói gì, Đao Ma bất đắc dĩ cười cười.

Hắn biết ngay sẽ là kết quả này.

Đao Ma nói: “Cho nên Ôn tông chủ hãy nói thẳng cho ta biết tác dụng của Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh này đi, sau đó chúng ta có thể làm một lần giao dịch. Một lần giao dịch khiến cho cả ngươi và ta đều hài lòng.”

“Sau khi vào tông thì ta sẽ nói cho ngươi biết.” Ôn Bình đáp.

Đao Ma ngây ra một lúc: “Thật thú vị. Thu ta! Ngươi không sợ vạn kiếp bất phục sao?”

Ôn Bình nói: “Ta nói ta không sợ gì cả, Đao Ma tiền bối tin sao?”

Đao Ma cười cười: “Nghé con mới đẻ không sợ cọp! Ngươi nghĩ là ta sẽ tin sao?”

Nói đến đây, Đao Ma cũng lười trò chuyện nữa.

Hỏi rõ được tác dụng của Bất Diệt Thánh Hỏa Lệnh, giờ hắn chuẩn bị đi.

Đúng vào lúc này, tầng trên của chủ điện, Vi Sinh Tinh Vũ vừa mới tỉnh lại, đi xuống.

Vừa đi xuống dưới, vừa mở miệng lẩm bẩm: “Rốt cuộc thì ta là Khải Tinh Dư... hay là Vi Sinh Tinh Vũ?”

Khi đi xuống tới lầu một, vừa khéo nhìn thấy Ôn Bình ngoài cửa.

Trong khoảnh khắc khi thấy được Ôn Bình, Vi Sinh Tinh Vũ giống như là thấy được cầu trả lời vậy, vội vàng nhào tới.

Lúc này, Vi Sinh Tinh Vũ bước nhanh tới, giống như không nhìn thấy Đao Ma, mở miệng nói: “Ôn tông chủ, xin ngươi hãy nói cho ta biết, rốt cuộc thì ta là ai... bây giờ trong đầu ta có hai cái trí nhớ hỗn loạn. Có lúc ta sẽ mơ thấy mình là anh hùng cứu thế, có lúc thì sẽ mơ thấy mình trở thành lâu chủ Già Thiên Lâu!”

Ôn Bình nghe hắn nói như vậy thì sắc mặt không có bất kỳ biến hóa nào, nói: “Uống say thì ngủ đi.”

Ôn Bình hoàn toàn không ngờ được lúc này Vi Sinh Tinh Vũ sẽ đột nhiên xuất hiện, không để ý đến chuyện có người ngoài ở đây hay không, chuyện gì cũng nói.

Nhưng mà, lúc này, trong đầu Vi Sinh Tinh Vũ đều là trí nhớ hỗn loạn, rất thống khổ, những gì Ôn Bình nói với hắn hắn cũng không nghe vào, trực tiếp quỳ một chân xuống đất, cầu khẩn.

“Ôn tông chủ, ngươi nói ta là người sáng lập ra Già Thiên Lâu, nhưng mà trong đầu ta toàn là trí nhớ CỦA Khải Tinh Dư. Ta là nhị hoàng tử của U Quốc, ta là anh hùng của U Quốc... tại sao...”

Bình Luận (0)
Comment