Trên mặt Vi Sinh Tinh Vũ lộ vẻ thống khổ.
Ôn Bình bất đắc dĩ, chỉ đành dùng tinh thần lực đánh cho Vi Sinh Tinh Vũ ngất xỉu, khiến cho hắn không thể nói tiếp nữa.
Sau khi gọi người tới đưa Vi Sinh Tinh Vũ về, Ôn Bình ánh mắt bất thiện nhìn về phía Đao Ma.
Đao Ma không thể đi!
Lúc này, Ôn Bình xóa Đao Ma khỏi danh sách trắng!
Lúc này, Đao Ma vẫn không rõ những gì mà Vi Sinh Tinh Vũ nói là có ý gì, nhưng hắn cũng mơ hồ cảm nhận được có gì đó là lạ.
Khải Tinh Dư, người này chính là nhị hoàng tử của U Quốc mấy trăm năm trước.
Là đại anh hùng cứu thế của U Quốc!
Vi Sinh Tinh Vũ thì là người sáng lập ra Già Thiên Lâu, cục diện hỗn loạn ở Triều Thiên Hạp bây giờ chính là do hắn gây ra.
Một chính một tà!
Đều là đại nhân vật!
Bây giờ lại có người nói mình là Vi Sinh Tinh Vũ, còn nói mình là Khải Tinh Dư.
Trong lúc hắn còn chưa hiểu ra chuyện gì thì lông tơ toàn thân xù lên như mèo xù lông, toàn thân lạnh lẽo.
Hắn cảm thấy ánh mắt Ôn Bình từ rất ôn hòa đột nhiên lại chuyển thành bất thiện, đồng thời còn nói: “Đao Ma tiền bối, ngại quá, ta nhất định phải giữ ngươi tại Bất Hủ Tông làm khách một thời gian.”
“Ngươi...”
Đao Ma vừa cảm nhận được ý bất thiện này thì muốn mở mạch môn ra.
Nhưng mà khi hắn vừa định mở mạch môn ra thì.
Áp lực mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu khiến cho máu của hắn cũng trở nên lạnh lẽo.
Cảm giác này, hắn chỉ cảm nhận được trên người những cường giả Thiên Vô Cấm ở sa trường. Hôm đó, hắn chỉ bị cường giả Thiên Vô Cấm từ xa nhìn lại thì đã bị khí tức khổng lồ đó dọa cho không dám hít thở.
Áp lực đó, phải nói là hắc khắc cốt minh tâm!
“Ngươi muốn làm gì?” Đao Ma hỏi.
Ôn Bình đáp: “Đao Ma tiền bối, ta không có ác ý, chỉ trách ngươi xui xẻo, nghe được những thứ mà ngươi không nên nghe. Nhưng mà, ngươi cũng không phải là kẻ địch của ta, cho nên ta không định giết ngươi. Nhưng mà trong khoảng thời gian này thì ta chỉ đành giữ ngươi lại Bất Hủ Tông, dĩ nhiên, ngươi cũng có thể chọn đánh đi ra.”
Dứt lời, Ôn Bình chỉ lên trên đầu.
Đao Ma chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu mình.
Đập vào mắt là hàng ngàn thanh kiếm lơ lửng giữa không trung, mỗi một thanh đều phóng ra kiếm ý mạnh mẽ, chúng nó tụ tập lại một chỗ, phóng ra khí tức không thua gì Thiên Vô Cấm, khiến cho Đao Ma lập tức bỏ đi ý nghĩ đó.
Đánh đi ra?
Đánh ra được sao?
Lỡ như đánh không ra được, chết ở chỗ này thì sao?
Nhưng mà cũng không thể ngồi chờ chết ở đây chứ?
Đang lúc Đao Ma suy tư thì Ôn Bình lại nói: “Đao Ma tiền bối, nói thật cho ngươi biết, kiếm trận này có thể giết nửa bước Thiên Vô Cấm. Cho nên ta khuyên ngươi đừng có vọng động, dù sao chúng ta cũng không phải là kẻ địch, ta cũng không muốn giết ngươi.”
“Tiểu tử, ngươi là người thứ nhất dám uy hiếp ta.” Sắc mặt Đao Ma cũng không dễ nhìn.
Ôn Bình thở dài, sau đó qua qua nhìn Vân Liêu bên cạnh, nói: “Vân trưởng lão, tìm một chỗ cho Đao Ma tiền bối nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này, Đao Ma tiền bối là khách quý của Bất Hủ Tông.”
Vân Liêu gật đầu.
Đao Ma ngẩng đầu nhìn kiếm trận trên đỉnh đầu một chút, cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ kiếm khí đó, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ chọn thỏa hiệp. Tuy rằng trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng cũng không dám phát tác.
Bất Hủ Tông thần bí mà mạnh mẽ, vượt quá tưởng tượng của hắn, khiến cho hắn có cảm giác như chỗ này còn nguy hiểm hơn sa trường.
Khi Vân Liêu dẫn Đao Ma đi, Ôn Bình lên chủ điện, tìm tới Vi Sinh Tinh Vũ đang từ từ tỉnh lại.
“Xem ra ta không có đoán sai.”
Ôn Bình lẩm bẩm một câu.
Quả nhiên, Vi Sinh Tinh Vũ này vừa là Vi Sinh Tinh Vũ vừa là Khải Tinh Dư.
Là anh hùng!
Cũng là ác ma!
Kịch bản mà ngay cả tiểu thuyết cũng không dám viết này lại xảy ra thật.
Anh hùng của U Quốc, người cứu vớt U Quốc, nhưng đột nhiên lại muốn hủy diệt U Quốc.
Rốt cuộc là vì sao?
Khi Vi Sinh Tinh Vũ tỉnh lại, Ôn Bình mở miệng nói: “Muốn biết rõ chân tướng sao, gia nhập vào Bất Hủ Tông đi.”
Vi Sinh Tinh Vũ đáp: “Ôn tông chủ, ngươi chắc chắn chứ?”
Ôn Bình gật gật đầu, những hậu quả mà Hà Niên nói, Ôn Bình đều nghĩ đến.
Nếu thân phận của Vi Sinh Tinh Vũ bại lộ thì hắn sẽ phải đối mặt với hai quái vật khổng lồ.
U Quốc!
Già Thiên Lâu!
Cho dù là ai thì cũng có thể làm cho Bất Hủ Tông thịt nát xương tan.
Nhưng mà Ôn Bình không quan tâm, hắn sợ cái gì?
Nếu đã có hệ thống tương trợ mà còn bó tay bó chân, vậy thì còn thành lập tông môn siêu cấp làm quái gì nữa?
“Ngươi đang lo lắng cho ta?”
“Không... chỉ là ta không ngờ được lá gan của ngươi lại lớn như vậy.”
“Cho nên ngươi đồng ý hay là không? Bởi vì ta trước giờ không hề keo kiệt với người mình.”
“Ta gia nhập!”
“Đi. Vậy thì kể từ hôm nay, ngươi chính là trưởng lão của Bất Hủ Tông ta, ta cũng nói cho người biết chân tướng. Căn cứ vào tin tức mà bổn tông chủ nắm được và tình huống của ngươi bây giờ thì có thể kết luận. Ngươi vừa là Khải Tinh Dư vừa là Vi Sinh Tinh Vũ. Người trước là đại anh hùng của U Quốc, mà người sau thì là ác ma muốn hủy diệt U Quốc. Hết sức mâu thuẫn, nhưng ngươi đúng là tồn tại mâu thuẫn như vậy. Còn lý do tại sao thì sợ là chỉ có mình ngươi biết.”
“Ta là anh hùng... cũng là ác ma...”
Vi Sinh Tinh Vũ sửng sốt.
Ôn Bình cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời khỏi phòng, để lại một mình Vi Sinh Tinh Vũ đã rơi vào trong hồi ức ở trong phòng.
Cùng lúc đó, Đao Ma được đưa tới một căn phòng cũ trong Bất Hủ Tông, để hắn ở lại đó.
Bởi vì Đao Ma không có gia nhập Bất Hủ Tông cho nên không thể để cho Đao Ma ở những chỗ như khu ký túc xá được.
Đao Ma cũng không có khó chịu với chuyện này, mà sau khi Vân Liêu rời đi thì bắt đầu suy tư về những gì mà người ở chủ điện đó nói.
Khải Tinh Dư!
Vi Sinh Tinh Vũ!