Một ý nghĩ lớn mật xuất hiện trong đầu hắn: “Sẽ không phải là Vi Sinh Tinh Vũ chưa chết chứ?”
Nói mới nhớ, hình như tin tức Vi Sinh Tinh Vũ chết chỉ là tin truyền miệng.
Chưa có ai thấy thi thể của Vi Sinh Tinh Vũ.
Vi Sinh Tinh Vũ bị người nào giết chết cũng không có ai xác định được.
Tiếp tục nghĩ, Đao Ma vội vàng lắc đầu, khôi phục lại dáng vẻ lười biếng, sau đó cười, tự giễu một tiếng: “Sao có thể như vậy được... sao Vi Sinh Tinh Vũ vẫn còn sống được... hơn nữa còn ở trong Bất Hủ Tông này.”
Vừa nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc không để ý tới thế sự thì Đao Ma lại giật mình tỉnh lại.
“Không đúng, nếu như không phải thì tại sao hắn lại cưỡng chế giữ ta lại?” Đao Ma lại bắt đầu ngờ vực vô căn cứ.
“Không được, phải tìm cơ hội tiếp cận người đó tìm tòi hư thực.”
Sự thật chứng minh, lòng hiếu kỳ vĩnh viễn có thể chiến thắng bất cứ cường giả nào.
Cho dù là Thông Huyền Cảnh cũng được.
Hay là Địa Vô Cấm cũng được.
Lòng hiếu kỳ luôn có thể chiến thắng bọn họ.
Nói làm là làm, Đao Ma vội vàng xuống giường, sau đó đi ra ngoài, nhưng mà, đột nhiên hắn bối rối.
Bởi vì lạc đường.
Trong Bất Hủ Tông này, cảm giác của hắn không lan ra được bao xa.
Hết cách rồi, chỉ có thể tự mình tìm đường, sau đó đi tới một sườn núi.
Nhìn chỗ xa xa, Đao Ma ngẩn ra.
Sau dãy núi không phải là cảnh tượng quen thuộc mà hắn biết.
“Đây không phải là trong Tinh Kiếm Sơn!” Đao Ma kinh ngạc nhìn núi non trùng điệp phía xa.
Hắn từng tu hành ở Lăng Tiêu Kiếm Phái mấy chục năm, mặc dù không nhớ được mỗi một ngọn cây cọng cỏ của Lăng Tiêu Kiếm Phái nhưng những sông núi, những phong cảnh đó hắn đều nhớ. Nhưng bây giờ hắn lại không thấy những thứ đó trong Bất Hủ Tông.
Rõ ràng Bất Hủ Tông nằm trên Tinh Kiếm Sơn!
“Sợ là chỗ này đã là trong giới mà cường giả Thiên Vô Cấm sáng tạo ra...” Vừa nghĩ như vậy, Đao Ma định bác bỏ ý nghĩ này.
Bởi vì giới mà cường giả Thiên Vô Cấm sáng tạo, mạch khí ẩn chứa trong đó tối đa chỉ bằng với một thành bên ngoài.
Đây là định luật tuyên cổ bất biến.
Nếu không thì sao những cường giả Thiên Vô Cấm đó lại không mang những người trong gia tộc của mình vào đó.
Chẳng qua là hắn lại nghĩ tới một chuyện, nếu chỗ này không phải là giới thì nó là cái gì?
Chẳng lẽ còn có thứ cấp cao hơn giới nữa sao?
Đao Ma xoắn xuýt.
Nhìn còn đường dưới chân, hắn lại tiếp tục xoắn xuýt.
Đi bên trái hay là đi bên phải.
Đao Ma đột nhiên cảm thấy mình muốn điên.
“Quá khó khăn!”
“Quá khó khăn!”
Tiếng la thống khổ của Đao Ma quanh quẩn trong dãy núi.
...
Cùng lúc đó, sau khi Ôn Bình thu Vi Sinh Tinh Vũ vào Bất Hủ Tông thì cũng không có lập tức đi tìm Đao Ma nói chuyện.
Loại người như Đao Ma, nếu chỉ dùng hai ba câu thì có thể kéo vào Bất Hủ Tông thì cảnh giới Địa Vô Cấm thượng cảnh của hắn coi như bỏ.
Cho nên Ôn Bình cảm thấy mình phải tìm cách hiểu rõ xem Đao Ma cần gì trước đã, xem thứ mà hắn khát vọng là gì.
Đúng là có rất ít người vô dục vô cầu, nhưng chắc chắn là không có Đao Ma trong đó.
Đi Tẫn Tri Lâu tra một cái, lai lịch của Đao Ma hoàn toàn bại lộ ra hết.
Đao Ma vốn tên là Bình Tâm Đạo, là phản đồ của thế lực lục tinh trong Nguyên Dương Vực. Còn nguyên nhân phản bội thì trong tình báo của Tẫn Tri Lâu viết rất rõ ràng, là bởi vì yêu một con Yêu Thần có thù với thế lực của hắn.
Bởi vì yêu, cho nên hắn không chút do dự mà phản bội tông môn.
Buồn cười là hóa ra cái gọi là tình yêu đó đều là giả dối. Con Yêu Thần đó không yêu Bình Tâm Đạo, sở dĩ ở bên cạnh hắn là vì thu thập tình báo. Khi Bình Tâm Đạo vì nàng mà phản bội tông môn thì Bình Tâm Đạo cũng hết giá trị lợi dụng.
Sau này, Bình Tâm Đạo dùng tên giả là Đao Ma, sau đó vĩnh viễn biểu hiện ra dáng vẻ lười biếng, tựa như không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Ngẫm lại cũng thế, tâm đã chết thì còn có hứng thú với những chuyện khác trên thế giới này hay sao?
Đáng nói nhất là trong tình báo viết tuổi thật của Đao Ma còn chưa tới trăm tuổi.
Không đến trăm tuổi mà đã là cường giả Địa Vô Cấm Thượng Cảnh, có thể nói là thiên tài tuyệt thế!
Tốc độ tu luyện này so với trời sinh song dị mạch của Ngôn Sinh thì có thể nói là song tuyệt!
“Đúng là máu chó.” Ôn Bình không có nhìn nữa, nhịn không được thở dài một hơi.
Gặp phải cặn bã yêu, hủy cả một đời.
Đối với Yêu Thần đó, trong tình báo của Tẫn Tri Lâu cũng có ghi lại, hơn nữa còn khá tỉ mỉ, ngay cả sào huyệt ở đâu cũng có ghi lại.
Tiếp tục xem, Ôn Bình chỉ xem được những chuyện mà Bình Tâm Đạo đã làm sau khi dùng tên giả là Đao Ma.
Để tình báo xuống, Ôn Bình khó khăn, bởi vì chuyện này hắn cũng không giải quyết được.
Không thể không nói, thế lực mà hắn đắc tội nhiều thật!
Chỉ thế lực ngũ tinh đỉnh tiêm thì Ôn Bình đếm được hai ba mươi cái.
Thế lực lục tinh cũng có mười cái.
Khó trách hắn mạnh mẽ như thế mà không có ai mời chào hắn.
“Xem ra lần này ta mời chào thì vẫn để lại một ấn tượng tốt trong lòng Đao Ma, ít nhất ta dám làm.” Ôn Bình lẩm bẩm một câu.
Còn hoàn toàn giải quyết Đao Ma, trong thời gian ngắn thì Ôn Bình cũng không có cách nào.
Trước mắt hắn chỉ đoán ra được điểm đột phá nằm trên người nữ nhân, nhưng mà chuyện gặp phải cặn bã nữ thì chỉ có thể trông chờ vào hắn tự mình nghĩ thoáng ra. Nếu như giết cặn bã nữ mà có ích thì Đao Ma đã làm chuyện này từ lâu rồi.
Đao Ma không có làm như thế, chắc hẳn là trong lòng Đao Ma vô cùng rõ ràng.
“Có lẽ ta nên đi tìm Đao Ma bàn lại, hẳn là sẽ không ai muốn làm một con chim không có tổ chứ.”
Ôn Bình lẩm bẩm một câu, rời khỏi Tẫn Tri Lâu.
...
Màn đêm chậm rãi buông xuống.
Yên lặng như tờ, trăng sáng sao thưa.
Đao Ma lặng lẽ đáp xuống núi, đi vào sâu trong dãy núi, chuẩn bị tìm một chỗ len lén rời khỏi Bất Hủ Tông.
Lục tung vài chục ngọn núi, mắt thấy đã rời xa một cái kiến trúc cuối cùng của Bất Hủ Tông, Đao Ma cảm thấy hẳn là mình đã tự do. Sau đó muốn thử một chút xem mình có thể bay hay không.
Nhưng mà kết quả vẫn là không thể bay!
Nói cách khác, chỗ này vẫn còn trong Bất Hủ Tông!
“Rốt cuộc thì trận pháp của Bất Hủ Tông này lớn đến mức nào chứ!” Đao Ma cảm thấy chắc chắn trong Bất Hủ Tông có một vị Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng.